Bắt Đầu Từ An Lăng Dung Trong Các Bộ Phim Trở Thành Cuốn Vương

Chương 3: Bày mưu (1)

Đánh đi, đánh đi.

Bản thân bị thương càng nặng, kế hoạch tiếp theo mới thực hiện được.

An Lăng Dung hơi cúi đầu, bảo vệ khuôn mặt, nàng còn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm sống, không thể để xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, một phụ nhân yếu đuối mò mẫm chạy đến, vì không nhìn rõ nên an tâm về An Lăng Dung: "Dung Nhi, Dung Nhi, con sao vậy? Nương nghe thấy tiếng động trong phòng con?”

Người đến chính là mẫu thân của An Lăng Dung, nguyên phối của An Bỉ Hoè, Lâm Tú.

"Nương, sao nương lại tới đây?" An Lăng Dung không ngờ lại xuất hiện người ngoài, sợ An Linh Nguyện làm tổn thương bà, vội vàng lên tiếng.

"Nương nghe thấy tiếng động lớn từ chỗ con, sợ con đυ.ng phải cái gì.”

Mắt của Lâm Tú vì ngày trước phải thêu thùa nên rất yếu, mãi đến khi mò mẫm vào được trong phòng mới mơ mơ hồ hồ nhìn thấy mấy bóng người.

"Ngươi... Linh Nguyệt?"

Bà cố gắng phân biệt, nhận ra An Lăng Dung đang bị người khác giữ chặt không thể nhúc nhích thì lập tức tức giận.

Cho dù có yếu đuối đến đâu, làm người mẹ cũng không thể nhìn con cái mình bị tổn thương, giọng nói cũng lạnh xuống: "Ngươi đến đây làm gì? Còn cả các ngươi nữa, buông ra cho ta.”

Bà vừa nói vừa xông lên, đẩy nha hoàn bà tử ra, đưa tay ôm lấy An Lăng Dung vào lòng, vô cùng đau lòng, căm phẫn nhìn An Linh Nguyệt: "Giáo dưỡng của Nhị tiểu thư là thế này sao?”

"Giáo dưỡng của ta như thế nào không cần ngài phải bận tâm."

An Linh Nguyệt hất hàm, hoàn toàn không đặt Lâm Tú vào mắt.

Nhưng đám nha hoàn bà tử bên cạnh nàng ta lại không dám để nàng ta tiếp tục động thủ.

Dù sao thì Lâm Tú cũng là đích mẫu của nàng ta, nếu thật sự người bị thương, đến lúc đó đối phương cá chết lưới rách, An Bỉ Hoè lại ngại thể diện, chỉ sợ cũng sẽ trừng phạt một phần, vội vàng khuyên An Linh Nguyệt.

An Linh Nguyệt cũng không phải đồ ngốc, được khuyên vài câu, cuối cùng vẫn là nén giận. Đập phá đồ trong phòng An Lăng Dung một lượt rồi mới nghênh ngang rời đi.

Lâm Tú nhìn những vết thương trên mặt, trên người An Lăng Dung, lòng đau như cắt, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.

"Dung Nhi của nương, đều tại nương vô dụng, mới để con phải chịu khổ như thế này..."

"Nương, đừng khóc."

An Lăng Dung an ủi, giúp bà lau nước mắt, ánh mắt bình tĩnh: "Nương, con có việc phải đi thương nghị với Tiêu di nương.”

Tiêu di nương là di nương của An Bỉ Hoè, làm người chân thành, tốt bụng, từ trước đến nay luôn săn sóc mẹ con Lâm Tú.

Đáng tiếc là bà ấy cũng không được sủng ái, dù có săn sóc cũng chẳng giúp được gì nhiều...

Lâm Tú sửng sốt, cũng không hỏi nàng định làm cái gì, lập tức bảo tiểu nha đầu duy nhất đi theo bên người đi tìm Tiêu di nương.

Chuyện này, bà liền bảo cô tiểu nha hoàn duy nhất theo bên cạnh đi tìm Tiêu di nương.

Tiêu di nương đến rất nhanh, nhìn thấy bộ dạng của An Lăng Dung thì giật mình, hoảng hốt hỏi: "Đại tiểu thư, sao người lại bị thương thành như vậy? Là ai làm người bị thương?”

An Lăng Dung rất bình tĩnh, ngược lại Lâm Tú vẫn đang khóc nức nở: "Linh Nguyệt đánh, chỉ vì Dung Nhi được lão gia ban cho một chiếc vòng tay, nàng ta muốn Dung Nhi nhường lại.”

Tiêu di nương nhíu mày: "Hành xử của Nhị tiểu thư càng ngày càng ngang ngược.”

Bà ấy cũng không biết nói gì hơn, vội vàng bảo nha hoàn thân cận đi lấy thuốc mỡ.

An Lăng Dung ngăn hành động của bà ấy lại, liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân đi ra ngoài, rồi mới nói với Tiêu di nương: "Di nương, giờ trong phủ, chỉ có di nương mới có thể giúp được ta với mẫu thân!”

Tiêu di nương lúng túng: "Đại tiểu thư, ta, ta không thể nói với lão gia đâu.”

Bà ấy tưởng An Lăng Dung muốn đi cáo trạng. Trước đây, cũng không phải bà ấy chưa từng nói giúp Lâm Tú, nhưng An Bỉ Hoè căn bản không để bụng.

Ngược lại, sau vài lần bị người khác biết rồi ngáng chân, tình cảnh vốn đã không tốt lại càng thêm gian nan.