Ba của Trần Thiến kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Ba vạn? Con bé chết tiệt kia một đồng cũng không đưa cho tao!"
Khương Nam Thư che môi bằng những ngón tay thon dài, kinh hô: "Cái gì? Vậy mấy năm nay cháu đều cho cậu ấy vay vài chục vạn tệ, cậu ấy một đồng cũng không đưa cho bác sao? Chiếc túi nó đeo trên người cũng phải mất vài vạn tệ, Thiến Thiến chắc sẽ không lấy tiền hiếu kính bác đi mua những thứ này đâu, cậu ấy rất hiếu thuận mà, còn thường khen bác đối xử với cậu ấy rất tốt."
Khương Nam Thư cố tình dùng chữ "vay", nhưng là lúc này Ba của Trần Thiến đang tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong đầu chỉ có vài chục vạn tệ kia.
Sắc mặt ông ta tái mét, gân xanh trên trán nổi lên, bị vài chục vạn tệ trong miệng Khương Nam Thư kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đỏ ngầu cả mắt.
Hừ, còn đưa cho ông ta vài chục vạn?
Mỗi tháng chỉ đưa cho ông ta năm trăm tệ, còn nói là bạn học giàu có kia thấy nó đáng thương nên bố thí cho, nó đã ăn uống tiết kiệm, dành dụm số tiền đó cho ông ta sinh hoạt.
Lúc đầu, ông ta còn khinh bỉ trong lòng, bạn học giàu có cái gì, keo kiệt như vậy, hóa ra là con bé chết tiệt kia giả vờ trước mặt ông ta!
Còn chiếc túi nó đeo trên vai, nó cũng lừa ông ta nói chỉ có vài chục tệ.
Ông ta cựa cựa ngón tay, cảm giác nhân tố bạo lực trong người lại bắt đầu trỗi dậy, muốn nhìn thấy chút máu cho bớt bức bối.
Khương Nam Thư đúng lúc lại lấy ra một xấp tiền: "Chắc là Thiến Thiến quên mất, bác đừng trách con bé, số tiền này bác cầm lấy mua rượu uống đi."
Ba của Trần Thiến nhận lấy không chút do dự, thậm chí còn bảo Khương Nam Thư ngồi chơi một lát, ông ta lên lầu có chút việc.
Ngoài việc cất giấu số tiền này đi, Khương Nam Thư cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nhưng mục đích lần này của cô đã đạt được, chậc chậc chậc, lần này người bị đánh sắp đổi người rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Thiến mới về đến nơi, trong lòng thầm nghĩ bố cô ta chắc đã ra tay rồi, nhất thời háo hức không thôi.
Chỉ cần Khương Nam Thư bị hủy hôn, người đứng sau đã hứa sẽ cho cô ta năm triệu tệ.
Mà với tính cách nuông chiều Trần Thiến của Khương Nam Thư, sau này cô ta chỉ cần khóc lóc một hơi, giả vờ không biết gì, không chừng Khương Nam Thư lại sẽ đối xử tốt với cô ta, cô ta không những kiếm được khoản tiền khổng lồ này, mà còn có thể tiếp tục moi tiền của Khương Nam Thư để mua đồ hiệu.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô ta vui vẻ hơn hẳn.
Chỉ là mở cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến cô ta hơi choáng váng, Khương Nam Thư vẫn ngồi nguyên trên ghế, Ba của Trần Thiến nịnh nọt rót nước cho cô.
"Hai người..."
Cô ta hơi không dám tin, sao lại hòa thuận như vậy! Sao Khương Nam Thư lại không sao cả!
Khương Nam Thư nhìn cô ta với vẻ nũng nịu: "Thiến Thiến, trà ở trong tủ nhà cậu đấy, có phải cậu lơ đễnh không? Đúng rồi, trà cậu mua đâu rồi?"
Mua trà cái khỉ ấy, cô ta đi lông nhông bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, chỉ chờ quay về xem kết cục thảm hại của Khương Nam Thư, đến lúc đó ảnh nóng bị tung ra, Khương Nam Thư sẽ thân bại danh liệt.
Cô ta cười gượng gạo: "Trong tiệm không có... Hay là để con ra siêu thị mua ít hoa quả về cho hai người ăn nhé, bố, bố có chiêu đãi Nam Thư chu đáo không đấy."
Giọng nói Trần Thiến có chút giận dữ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt hung ác của Ba của Trần Thiến nhìn chằm chằm cô ta, như muốn xé xác cô ta vậy, khiến da đầu cô ta tê dại.