"Mấy chục vạn tiểu Khương đưa cho mày đâu? Ở đâu?" Ba của Trần Thiến gặng hỏi.
Trần Thiến mở to mắt không thể tin nổi: "Cô ấy có đưa cho con nhiều tiền như vậy bao giờ? Bố, bố già rồi nên lẩm cẩm phải không, nghe ai nói bậy bạ rồi."
"Hừ, mày ở trường ăn ngon mặc đẹp, để tao ở nhà ăn cám nuốt rau, con thú vật này, hôm nay mày không đưa hết tiền cho tao, tao gϊếŧ mày."
Nói xong, ông ta liền túm tóc Trần Thiến kéo vào nhà.
"A a a!" Trần Thiến đau đớn hét lên: "Bố, con thật sự không có tiền... Con không có..."
"Còn dám lừa tao, tao đánh chết mày."
Người đàn ông đang tức giận thì làm gì còn lý trí nữa, thậm chí còn quên mất còn có Khương Nam Thư đang ở đây, nhấc ghế lên đập vào người Trần Thiến.
Khương Nam Thư ra vẻ bị dọa, lách người đứng ở cửa, miệng không ngừng nói: "Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa, bác gì ơi, Thiến Thiến nhất định là không cố ý, bác đừng đánh cậu ấy nữa."
Khương Nam Thư không nói thì thôi, vừa nói xong, ông ta liền ra tay dữ tợn hơn.
"Nam Thư, cứu tôi với, hu hu hu, cậu đã nói sẽ bảo vệ tôi mà." Trần Thiến vừa giãy giụa vừa chạy về phía Khương Nam Thư.
Muốn bắt lấy tay Khương Nam Thư, để cô che chở cho cô ta khỏi chiếc ghế Ba của Trần Thiến ném đến.
Khương Nam Thư giả vờ bị vấp ngã ra cửa, mũi giày còn vướng vào cửa, trong ánh mắt tuyệt vọng của Trần Thiến, cánh cửa đóng sầm lại.
Nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong, Khương Nam Thư tiếp tục lên tiếng: "Xã hội pháp quyền, ẩu đả là không tốt."
"Nam Thư, giúp tôi báo cảnh sát đi, cầu xin cậu, giúp tôi báo cảnh sát đi, tôi bị tên điên này đánh chết mất, cứu mạng, a!!!" Cánh cửa bị đập ầm ầm.
Lúc này Khương Nam Thư mới báo cảnh sát, tiện thể gọi cả xe cấp cứu.
Mười phút sau, Khương Nam Thư mở cửa.
Mặt Trần Thiến đầy máu, bị đánh ngất xỉu.
Ba của Trần Thiến thở hồng hộc, mắt đỏ ngầu nhìn Khương Nam Thư đứng ở cửa, trong mắt tràn đầy hung ác.
Đối với kiểu người uống rượu vào là có khuynh hướng bạo lực như họ, bất kể người đến là ai, cứ thế mà đánh.
Mà Ba của Trần Thiến đã đánh hăng say rồi.
Vừa nhìn thấy Khương Nam Thư liền lao đến, muốn bóp cổ cô.
Khương Nam Thư cười nói: "Bác gì ơi, đánh kẻ thù của cháu xong rồi, không thể đánh cháu được đâu nhé."
Giây tiếp theo, cô lấy chai rượu đập vào đầu ông ta, khiến ông ta ngất xỉu tại chỗ, máu chảy đầy đầu.
Cô đá ông ta ngã xuống cạnh Trần Thiến, ném chai rượu vào tay Trần Thiến.
Làm xong tất cả.
Cô mới ngồi thụp xuống đất một cách yếu ớt, như thể bị dọa sợ.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, theo sau là Khương Duẫn Xuyên.
Vừa bước vào của đã nghe thấy tiếng lòng cười hehe của Khương Nam Thư.
[Tới rồi tới rồi, anh năm bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, không sao cả, em chỉ là một cô gái yếu đuối ai cũng có thể bắt nạt thôi.]
Khương Duẫn Xuyên:“……”
Cái quái gì vậy!
anh ta đen mặt sải bước vào trong, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cũng giật nảy mình.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Khương Nam Thư, vẻ mặt bực bội: "Khương Nam Thư! Lại gây chuyện gì rồi?"
Chỉ cần nơi nào xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của nhà họ Khương chính là cô gây ra.
Khương Nam Thư trong lòng cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, đứng dậy chạy tới ôm lấy cánh tay anh ta: "Hu hu hu, anh năm, em sợ quá."
Nhìn bộ dạng sợ hãi, nước mắt lưng tròng của cô, cho dù lòng anh có cứng rắn đến đâu, cũng không nhịn được mà dịu dàng hơn một chút.