"Chúng ta vào nhà trước đi, Nam Thư, để tôi rót nước cho cậu."
Ba của Trần Thiến lập tức trở nên nịnh nọt: "Đúng đúng đúng, mời vào trong, tôi thường nghe con gái tôi nhắc đến cô, nói cô đối xử với nó rất tốt."
Khương Nam Thư coi như không biết, mỉm cười đi theo vào trong.
Trong nguyên tác, Trần Thiến muốn hủy hoại trong sạch của cô, để đạt được mục đích bị Lục lão gia từ bỏ.
Bởi vì hôn ước Lục Thanh Diễn muốn hủy bỏ, trong mắt Lục lão gia là không tính, chỉ cần ông ta không đồng ý, hôn sự này phải tiếp tục.
Ba của Trần Thiến nhân lúc Trần Thiến cố ý ra ngoài đã giở trò đồϊ ҍạϊ , kết quả bị nguyên chủ đập vỡ đầu, ông ta tức giận đánh Khương Nam Thư bị điếc một bên tai.
Bản thân cũng vào tù.
Lục gia không thể nào chấp nhận một người con dâu không trong sạch và tàn tật, vì vậy hôn sự chính thức bị hủy bỏ.
Khương Nam Thư trở nên hắc hóa, những chuyện như hạ thuốc hãm hại, vu oan giá họa, bỏ tiền mua tin tức đen, thuê kẻ gϊếŧ người,... lần lượt diễn ra.
Cô tìm một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống, quan sát căn nhà này, lớp sơn tường bong tróc, khe hở toàn là bùn đen, căn nhà này tràn ngập mùi rượu và mùi chua thối, hiển nhiên, cuộc sống của Ba của Trần Thiến rất túng thiếu, chẳng hề dễ chịu gì.
"A, hết còn trà rồi." Giọng nói của Trần Thiến vang lên, cô ta đổ chiếc hộp trống không, nói với Khương Nam Thư với vẻ mặt hối lỗi: "Nam Thư, cậu ngồi chơi một lát nhé, tôi ra tiệm tạp hóa bên cạnh mua gói trà."
Khương Nam Thư yên lặng nhìn cô ta diễn trò, mỉm cười nói: "Được, mau quay lại nhé, tôi ở một mình sợ lắm."
"Đừng sợ, bố tôi là người tốt, cậu cứ yên tâm ở đây chờ."
Nói xong, cô ta xách túi đi ra ngoài, tiện tay khóa cửa lại.
Ba của Trần Thiến nuốt nước bọt, tiếng động rõ mồn một trong căn nhà yên tĩnh, ánh mắt dâʍ ɖu͙© nhìn chằm chằm Khương Nam Thư, miệng phát ra tiếng cười hê hê.
Tay cởi thắt lưng, tiến về phía Khương Nam Thư từng bước một: "Cháu là bạn học của con gái bác, bác sẽ yêu thương cháu thật tốt."
Khương Nam Thư ra vẻ không hiểu chuyện, vào lúc ông ta tiến lại gần, cô cúi đầu, từ trong chiếc túi xách nhỏ LV đặt làm riêng lấy ra một xấp tiền màu đỏ ném lên bàn, cười ngượng ngùng: "Cảm ơn bác, đây là chút lòng thành của cháu, mong bác đừng chê."
Ba của Trần Thiến đang định cởϊ qυầи, lập tức kéo quần lên với tốc độ ánh sáng, ông ta còn nhớ mình muốn làm gì nữa đâu, chuyện đó cũng chẳng thơm bằng số tiền trước mặt này.
Ông ta lập tức thay đổi sắc mặt dâʍ ɖu͙©, vuốt ve xấp tiền, cười đến híp cả mắt, nịnh nọt nói: "Tiểu Khương có lòng quá, đến thăm bác mà còn mang theo nhiều đồ như vậy."
Khương Nam Thư mỉm cười: "Đáng lẽ phải vậy lâu rồi, ai bảo bác là bố của Thiến Thiến, cậu ấy suốt ngày ở bên tai cháu nói bác tốt thế nào, còn nói có người bố như bác là phúc đức kiếp trước cậu ấy tu luyện mà có."
Nụ cười trên mặt Ba của Trần Thiến càng ngày càng rạng rỡ, con bé chết tiệt kia không nói lung tung bên ngoài là tốt rồi, lời nói của Khương Nam Thư khiến ông ta rất hưởng thụ.
"Chỉ là..." Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ba của Trần Thiến khẽ nhíu mày, cố gắng làm cho khuôn mặt mình trông hiền hòa hết mức: "Chỉ là gì?"
Khương Nam Thư thở dài: "Cháu không ngờ cuộc sống của bác lại khó khăn như vậy, một tuần trước cháu đưa cho Thiến Thiến ba vạn tệ, bảo cậu ấy mang về hiếu kính bác, bác đã dùng hết rồi sao? Bác, bác đừng tiết kiệm, số tiền đó là cháu tặng bác đấy."