Nữ Phụ Ác Độc Bị Toàn Dân Đọc Được Suy Nghĩ

Chương 15

"Tốt lắm." Khương Nam Thư cũng cười sâu xa.

Chết cũng không tiếc là được rồi, cô còn sợ người này có tiếc nuối gì khác, hai đời cộng lại, cô chưa làm việc tốt nào, cũng chẳng có cái thói quen giúp người khác thực hiện tâm nguyện.

Rất nhanh, xe dừng lại trong một con hẻm nhỏ hẹp.

Bức tường loang lổ, phủ đầy rêu xanh, trên mặt đất toàn là đá vụn.

Ánh mắt Trần Thiến thoáng hiện vẻ chán ghét, cô ta hận chết cái nơi này.

Nhưng trước mặt Khương Nam Thư, dù có bị đánh bị mắng cô ta cũng không đánh trả, còn một lòng mong nhận được tình thân như chú chim non đáng thương.

Bởi vì Khương Nam Thư cũng vậy, trong đầu cô ngoài việc muốn hòa thuận với người nhà thật sự ra thì chỉ có Lục Thanh Diễn, ngoài ra không còn gì khác.

Vì vậy rất dễ dàng tạo ra sự đồng cảm với cô ta.

Theo chân Trần Thiến dẫn đường, cô ta đẩy một cánh cửa gỗ mục nát, bên trong là một căn nhà cấp 4 nhỏ hẹp, sân nhỏ không rộng rãi chất đầy vỏ chai rượu, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

"Nam Thư, xin lỗi, nhà tớ điều kiện chỉ có vậy, bố tớ chắc đang ở trong đó uống rượu, tớ vào xem sao." Trần Thiến nói xong liền dùng chân đá đá vào những vỏ chai dưới đất một cách chán ghét.

Tiếng chuông điện thoại của Khương Nam Thư đột ngột vang lên trong căn nhà bẩn thỉu này.

Cô lấy ra xem, có chút kinh ngạc, đúng là kì lạ thật đấy, Khương Duẫn Xuyên lần đầu tiên gọi điện thoại cho cô.

Cô thuận tay cúp máy.

Một giây sau lại vang lên.

Cô lại cúp máy.

Lại vang lên.

Khương Nam Thư dần mất kiên nhẫn, bấm nghe máy, giọng nói ngoan ngoãn: "Có chuyện gì vậy anh năm?"

Khương Duẫn Xuyên cáu kỉnh: "Khương Nam Thư, giỏi nhỉ, mày dám cúp điện thoại của tao!"

Khương Nam Thư nói dối không chớp mắt: "Không có mà, em lỡ tay ấn nhầm thôi, anh cũng trách em chuyện này sao?"

Có lẽ bởi vì giọng nói của Khương Nam Thư quá ngoan ngoãn và trong trẻo, đối phương hiếm khi im lặng vài giây, sau đó mới tiếp tục nói: "Mày lại trốn học? Điện thoại của trường gọi đến tận nhà rồi, bây giờ mày đang ở đâu? Lại đến quán bar nào ăn chơi trác táng với đám bạn xấu của mày hả? Tao cho mày nửa tiếng, lập tức quay về trường học ngay cho tao."

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên luộm thuộm, xách theo chai rượu bước ra, say khướt nói: "Ai đấy? Ồn ào chết đi được!"

Khương Nam Thư cong môi cười: "Xin lỗi, cháu nghe điện thoại đã quấy rầy rồi."

Cùng với câu nói "Bên cạnh mày sao lại có giọng đàn ông" của Khương Duẫn Xuyên, cuộc gọi này đến đây là kết thúc, cô thuận tay kéo Khương Duẫn Xuyên vào danh sách đen.

Phòng ngừa anh ta đến quấy rầy chuyện tốt của cô.

Gϊếŧ người là một chuyện, nhưng cô cũng không phải là cái bánh bao nhão nhão muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn.

Người nên chết, sao có thể để cô ta sống yên ổn được, nếu không, nửa đêm cô ngủ cũng có thể bị ám ảnh mà tỉnh giấc, mắng bản thân ra tay quá nhẹ nhàng.

Trần Thiến lập tức tiến lên đỡ lấy ông ta: "Bố, đây chính là bạn học giàu có mà con đã nói với bố đó, nhà cô ấy rất nhiều tiền."

Nghe thấy chữ "tiền", người đàn ông trung niên tỉnh rượu một nửa, ánh mắt dâʍ ɖu͙© đảo trên người Khương Nam Thư.

Khương Nam Thư xinh đẹp động lòng người, mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, dáng người chữ S, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, nhìn vừa mềm mại vừa kiều diễm, làn da trắng sứ, ở nơi bụi bặm này lại càng thêm nổi bật.

Ba của Trần Thiến âm thầm nuốt nước bọt, liếc nhìn Trần Thiến, Trần Thiến gật đầu, ánh mắt lảng tránh, tiếp tục nói: "Bố, Nam Thư là người rất tốt, tuy là tiểu thư nhà giàu nhưng không hề kiêu ngạo, đặc biệt dễ gần, lại rất biết cách chăm sóc người khác."