Chim Hoàng Yến Trà Xanh Dụ Dỗ Người Xong Không Chịu Trách Nhiệm

Chương 7

Sau khi uống đồ uống vào trong miệng, lúc này Văn Bao Bao mới chậm rì rì xách theo chai nước cầm di động đi ra ban công.

Là trường đại học đứng đầu của Kinh Thị, ký túc xá của bọn họ cũng rất độc đáo.

Phòng dành cho hai người ở, mỗi người đều có bàn cùng tủ riêng, ngay cả ban công cũng có diện tích khá rộng.

Ban công của phòng ký túc xá bọn họ được Quý Hòa bày một cái bàn cùng hai cái ghế dựa, hai người thỉnh thoảng còn ra ban công uống một ly.

Trên ban công còn bày mấy chậu cây xanh, đều là những loại cây dễ chăm sóc, ví dụ như cây xương rồng không cần tưới nước nhiều.

Bằng không chỉ cần hai người bọn họ thường xuyên quên tưới nước, cây sẽ không sống được.

Văn Bao Bao sau khi ngồi trên ghế, lúc này mới click mở di động để gọi lại.

Bên kia giống như đang bận, mãi cho đến khi điện thoại sắp ngắt kết nối cuộc gọi mới được nhấc máy.

“Sao vừa rồi em không nghe điện thoại?” Trong giọng điệu của Nguyên Chung Ly có mang theo vài phần không vui.

“Em đang tắm.” Giọng của Văn Bao Bao rất dịu dàng, ngày thường lúc cậu nói chuyện sẽ cố tình nói lạnh đi vài phần, nhưng lúc nói chuyện với Nguyên Chung Ly cậu sẽ cố tình nói dịu dàng hơn vài phần.

Quả nhiên sau khi nghe giọng của Văn Bao Bao, cảm xúc của Nguyên Chung Ly đã ổn định lại một chút.

“Vì sao bây giờ mới tắm rửa? Lại ở lại làm thí nghiệm?” Nguyên Chung Ly giống như hiểu rất rõ hành tung của cậu, thản nhiên trò chuyện.

“Vâng.” Văn Bao Bao nhỏ giọng vâng một tiếng, “Em mới tắm xong.”

“Không ăn cơm?” Nguyên Chung Ly không cảm thấy gì là, ngược lại nói ra chính xác tình trạng hiện tại của Văn Bao Bao.

“Em chưa kịp ăn.” Miệng nhỏ của Văn Bao Bao uống một ngụm đồ uống, ợ lên một tiếng.

Có lẽ là bởi vì Nguyên Chung Ly nghe được âm thanh mà cậu phát ra, vốn dĩ muốn răn dạy một chút nhưng lại đổi thành dặn dò, “Đi ăn chút gì đi.”

“Nếu để tôi biết em không ăn uống đàng hoàng, bây giờ tôi sẽ đến ký túc xá của em để tìm em, sau đó tận mắt nhìn em ăn.”

“Đã biết, Chung Ly ca ca.” Văn Bao Bao kéo dài âm thanh, ngọt ngào như trong không khí đều là đường mật.

Lại nói thêm hai câu Nguyên Chung Ly mới cúp máy, kêu Văn Bao Bao đi ăn cơm.

Văn Bao Bao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại dã tắt vẻ mặt trở nên lạnh lùng, ngước mắt lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời nửa ngày sau mới chậm rì rì đứng lên.

Cậu vừa nhìn túi đồ ăn Phương Văn Trạch đưa hình như có bánh mì.

Cậu không thích ăn bánh mì, nhưng không muốn ban đêm lại đau dạ dày, chịu đựng sự khó chịu đi lấy ăn.

Bánh mì là loại bánh mì dài thường thấy, xé túi ra thì bánh mì bên trong cũng coi như khá mềm xốp, nhưng hương vị của bánh mì này đổi với Văn Bao Bao mà nói đó là mùi hương lúc nhỏ cậu thường ngửi thấy mỗi khi cậu đói.