Chim Hoàng Yến Trà Xanh Dụ Dỗ Người Xong Không Chịu Trách Nhiệm

Chương 8

Khi đó đồ ăn mỗi ngày của cậu chính là một chiếc bánh mì.

Ngày qua ngày năm này qua tháng nọ, làm cho cậu căn bản không muốn chạm vào đồ vật này.

Cậu xé nhỏ bánh mì thành từng miếng, nhét từng chút một vào miệng rồi ép mình ăn hết.

Mỗi khi ăn xong một miếng nhỏ, đều phải uống một ngum nước lớn mới có thể nuốt xuống.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn ăn với một vẻ mặt không cảm xúc ăn hết không để thừa chút gì.

Tất cả đèn trong ký túc xá đều đã tắt, nhưng giường của Quý Hòa vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng lại nghe thấy anh ấy nhỏ giọng mắng chửi.

Văn Bao Bao thì lại trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn một lúc lâu thì mới chạm rãi nhắm mắt lại.

Cậu cuộn tròn cơ thể lại, trong lòng ngực ôm chặt một con gấu bông.

Gấu bông có chút cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ.

Văn Bao Bao ôm lấy gấu bông, mặt chôn vào trong lòng ngực gấu bông, giống như chỉ có như vậy cậu mới có thể an ổn chìm vào trong giấc ngủ.

Từ sau ngày hôm ấy, Văn Bao Bao phát hiện số lần mình gặp Phương Văn Trạch khi ở trường rất nhiều.

Mà Quý Hòa cũng rất nhanh chóng làm quen với Phương Văn Trạch.

Tính cách hai người này đều khá hướng ngoại, nên rất dễ cùng nhau nói chuyện.

Có đôi khi Quý Hòa còn được Phương Văn Trạch kéo đi chơi bóng với các sinh viên khoa kinh tế và quản lý.

“Đi đi Bao Bao, cậu lại không có việc gì hay cùng mình đi chơi bóng rổ đi.” Quý Hòa nằm trên bàn cầu xin, “Nếu không chỉ có một mình đi cùng nhóm người ngành quản lý, rất ngại á.”

“Nếu cậu cảm thấy ngại, không đi không phải được rồi sao?” Văn Bao Bao ung dung lật một trang sách, đôi mắt cũng không hề rời khỏi cuốn sách giáo khoa.

“Ai ya, không phải là vì đồng ý với Phương Văn Trạch sao? Tuy rằng mình cùng bọn họ đi chơi bóng nhiều lần, nhưng mình vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.” Quý Hòa sờ sờ gáy, “Nếu cậu đi cùng mình, có người quen mình sẽ không cảm thấy ngại.”

“Hơn nữa nếu cậu đi còn có thể thưởng thức tư thế anh dũng của thiếu gia mình đây.” Trên mặt Quý Hòa lộ ra nụ cười đắc ý, “Hơn nữa trên sân bóng có rất nhiều em gái nhỏ, nhưng họ đến để xem đánh bóng rổ.”

“Cậu đúng lúc có thể tiếp xúc nhiều một chút, nói không chừng có thể gặp được nữ sinh làm trái tim mình rung động thì sao?”

Văn Bao Bao một chút cũng không dao động, “Không có hứng thú.”

“Ai ya, Bao Bao tốt của mình, cậu coi như là liều mình bồi quân tử, đi cùng mình đi.” Quý Hòa chắp hai tay trước ngực trên mặt đều là dáng vẻ cầu xin, “Cậu đi cùng mình đi, mình giúp cậu giặt quần áo một tuần thế nào?”

Văn Bao Bao nghe đến đó thì có chút hứng thú, cậu hơi nhướng mày, “Thật sao?”

“Thật, thật không thể nào thật hơn.” Quý Hòa nhìn thấy Văn Bao Bao có xu hướng muốn đồng ý, lập tức giơ tay lên thề, “Cậu đi cùng mình, mình sẽ giặt quần áo cho cậu một tuần.”

Văn Bao Bao suy nghĩ một chút, gấp lại cuốn sách giáo khoa, “Được, thành giao.”

Đúng lúc tuần này cậu phải ở phòng thí nghiệm, căn bản không có thời gian giặt quần áo, chờ hôm nay về đưa quần áo cho Quý Hòa giặt sạch.

Quý Hòa vừa nhìn Văn Bao Bao đồng ý, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cười hắc hắc, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.

Họ hẹn nhau buổi chiều đi chơi bóng rổ, bình thường sau khi đánh bóng xong đám người bọn họ sẽ kéo nhau đi ăn một bữa.

Quý Hòa sở dĩ cảm thấy ngại là bởi vì lúc ăn cơm vẫn có chút không thích nghi được.

Anh mới quen Phương Văn Trạch được một thời gian.

Anh kéo Văn Bao Bao vào trong sân bóng rổ, cười nịnh nọt Văn Bao Bao, “Cậu cứ ngồi chỗ này đợi mình chơi xong, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm.”

Tới cũng tới rồi Văn Bao Bao đương nhiên sẽ không rời đi, gật gật đầu nhìn Quý Hòa từ cặp sách rút ra một quyển sách.

Đi chơi bóng rổ với Quý Hòa cũng không ảnh hưởng cậu đọc sách ôn tập lại.

“Quả nhiên Quý Hòa nói không sai, cậu đúng là một tên mọt sách.” Âm thanh mang theo ý cười ngồi xuống bên cạnh Văn Bao Bao, cậu quay đầu lại nhìn là Phương Văn Trạch.

Phương Văn Trạch mặc đồng phục, trong tay hắn cầm một chai nước, nhìn qua Văn Bao Bao đưa nước cho cậu, “Cho cậu lúc nào khát thì uống.”

“Cảm ơn.” Văn Bao Bao nhận chai nước gật đầu nói cảm ơn.

“Cậu muốn lên chơi không?” Phương Văn Trạch đưa ra lời đề nghị, “Chơi bóng rổ rất vui, mình nghe nói cậu vẫn luôn học ít khi vận động.”

“Mình lần đầu tiên gặp cậu, cậu liền ngất xỉu có thể thấy được cậu bình thường không rèn luyện.”

“Thế nào? Muốn lên chơi không?”