Văn Bao Bao đặt cặp sách lên bàn, cầm lấy sổ ghi chép của Quý Hòa lật xem qua, không có sai biệt gì nhiều so với cậu nhớ.
Về cơ bản những nội dung mà giảng viên giảng cậu đều tự học qua rồi, không có chỗ nào đặc biệt khó.
Quý Hòa người này tuy rằng đôi lúc nhìn không đáng tin lắm, nhưng những việc mà cậu ấy đồng ý thì tuyệt đối sẽ hoàn thành tốt.
Sổ ghi chép ghi rất tỉ mỉ, dù người không học chuyên ngành cũng có thể xem hiểu.
Cho nên cậu có thể nhanh như gió đọc xong tất cả nội dung.
[Cốc cốc cốc]
Tiếng gõ cửa hiếm khi làm Quý Hòa cảm thấy kì lạ, “Ai vậy?”
Văn Bao Bao đi mở cửa, quả nhiên đứng trước cửa là Phương Văn Trạch.
“Thẻ sinh viên của cậu.” Phương Văn Trạch nhìn Văn Bao Bao mỉm cười, lại nhìn cái đầu đang thò ở trên giường ra của Quý Hòa, vội vàng chào hỏi một cách nhiệt tình một chút ngượng ngùng cũng không có, “Xin chào, bạn học.”
Hắn nhét thẻ học sinh vào trong tay Văn Bao Bao, cầm túi đồ trong tay nhét vào tay của cậu, “Đây là lời xin lỗi, hôm nay thật xin lỗi cậu.”
Không đợi Văn Bao Bao từ chối, hắn chạy nhanh nói: “Đây là quà xin lỗi mua cho cậu, cậu không thể không nhận, nếu cậu không nhận là không chấp nhận lời xin lỗi của mình, khi đó trong lòng mình sẽ rất hối hận.”
Ngón tay của Văn Bao Bao dừng lại một chút, nuốt lời từ chối xuống.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, “Đã biết, mình nhận cũng không trách các cậu.”
“Không sao đâu.” Phương Văn Trạch cười khúc khích, gãi gãi đầu, “Vậy chúng ta cũng coi như là làm quen rồi nếu cậu có việc gì thì cậu có thể lên tầng tìm mình. Đúng rồi, tụi mình thêm phương thức liên lạc đi, này cũng coi như là không đánh không quen biết.”
Phương Văn Trạch giống như một cơn lốc, thoắt một cái liền xuất hiện rồi lại thoắt một cái liền rời đi.
“Tình huống này là như thế nào vậy?” Quý Hòa hoàn không phản ứng lại kịp, chỉ nhìn thấy một thanh niên da đen đến đây bô bô nói mấy câu, nói xong lại đột nhiên biến mất, “Có chyện gì vậy? Hắn xin lỗi cậu làm gì?”
“Không có gì, hôm nay hắn đánh bóng vào người mình.” Văn Bao Bao đúng thật là không để trong lòng, nhưng mà nếu như Phương Văn Trách đã nói như vậy, hắn khẳng định nếu không nhận đồ của hắn mua thì tức là không tha thứ cho hắn.
Nếu không nhận chuyện này sẽ khó giải quyết, cậu không muốn lãng phí thêm thời gian vô chuyện này.
“Cái gì? Cậu bị bóng rổ đánh trúng à?” Quý Hòa sợ hãi kêu một tiếng, trò chơi trên tay cũng không chơi nữa, anh nhảy xuống từ trên giường xuống, vây cạnh Văn Bao Bao xoay hai vòng, “Cậu xác định không sao? Có muốn đi phòng y tế xem thử khômg?”
“Không sao.” Văn Bao Bao ý bảo anh không cần lo lắng thái quá như vậy, “Mình tỉnh lại ở phòng y tế, nếu bị làm sao chẳng lẽ bác sĩ không nói cho mình biết?”
Mắt cậu nhìn túi đồ trong tay, bên trong có chút đồ ăn vặt.
Cậu dứt khoát nhét túi đồ vào trong tay Quý Hòa, “Nhìn xem cậu thích ăn cái gì thì lấy một ít ăn đi.”
Sau khi đưa túi, Văn Bao Bao sau lấy quần áo đi tắm.
Hôm nay cậu ngã xuống đất, hiện tại nhớ lại cảm thấy người mình toàn bụi bặm, thói sạch sẽ của cậu có chút hơi không chịu được, chạy nhanh đi tắm rửa sạch sẽ.
Chờ lúc cậu đi từ phòng vệ sinh Quý Hòa đã trở lại giường để chơi game, trong miệng còn ngậm một gói kẹo trái cây.
Nhìn Văn Bao Bao đi ra, trong miệng hàm hồ nói một câu: “Điện thoại cậu vừa reo đấy.”
Văn Bao Bao thản nhiên gật đầu, từ trong túi đồ lấy ra một lọ nước uống, lúc này mới cầm lấy di động.
Nhìn người gọi đến là Nguyên Chung Ly, câu hơi khựng lại là Nguyên Chung Ly.