Linh Phi Khuynh Thiên: Yêu Đế Đã Chịu Trói

Chương 67

“Sư tỷ?” Ánh mắt Quân Mộ Thiển khẽ nheo lại: “Sư tỷ của công chúa tới rồi sao?”

Thiên Âm Tiên Tử, thật sự đã đến?

Nhưng Dung Khinh không hề nói rằng nàng ấy sẽ đến Đại Càn, nếu không đã chẳng để nàng đến đây.

Hay người Thiên Âm Tiên Tử nhắc tới trong miệng hắn lại là ai khác?

“Đúng vậy.” Lâu Vân Phiên gật đầu: “Vừa mới rời đi, nếu cô nương tới sớm một chút, có lẽ đã gặp được.”

Quân Mộ Thiển cười không rõ ý: “Đúng là không may, ta đã nghe danh sư tỷ công chúa từ lâu, cũng muốn gặp một lần.”

Thiên Âm Tiên Tử chỉ là một danh hiệu, nhưng đại diện cho sự tôn quý và vinh quang tối cao.

Tổ sư sáng lập Thiên Âm Môn từng nói rằng, chỉ có đệ tử được chí bảo tông môn công nhận mới có thể mang danh hiệu “Thiên Âm Tiên Tử”.

Còn tên thật của nàng ấy, hầu hết người khác không biết, ngay cả người trong Thiên Âm Môn cũng giữ kín.

“Hầy, Mộ cô nương e rằng sẽ thất vọng rồi.” Lâu Vân Phiên thở dài: “Hành tung của sư tỷ ngay cả sư phó cũng không rõ. Muốn gặp thì không thấy, không muốn thì nàng ấy lại xuất hiện trước mặt.”

“Đúng là thần không biết quỷ không hay.”

Nghe những lời này, Quân Mộ Thiển khẽ cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

Dựa vào tu vi hiện tại của nàng, hoàn toàn không phải đối thủ của Thiên Âm Tiên Tử.

Hơn nữa, Thiên Âm Tiên Tử hẳn biết diện mạo của nàng, không chắc khi gặp sẽ không lập tức ra tay.

Nàng đến muộn một chút, xem ra lại là đúng.



Lâu Vân Phiên phàn nàn một hồi, rồi mới nhớ ra việc chính: “Mộ cô nương muốn hỏi chuyện gì vậy?”

“Liên quan đến việc dị tượng tinh quỹ mà Thiên Cơ Lâu nói.” Quân Mộ Thiển khẽ nhếch môi cười: “Hiện giờ đã có thể dự đoán được nơi thần thú và thần khí xuất thế chưa?”

“Ồ, thì ra cô nương vì chuyện này mà đến?” Lâu Vân Phiên ngạc nhiên, hỏi: “Sao, Mộ cô nương cũng hứng thú với chuyện này sao?”

“Không phải.” Quân Mộ Thiển lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ta vì thiên phú không tốt, từ nhỏ đã hướng về giang hồ, cũng muốn đi góp vui một chút.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Lâu Vân Phiên không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Cô nương cứ đi theo ta là được, dù sao tu vi cô nương không cao, một mình đi góp vui dễ gặp chuyện không may.”

“Chuyện đó thì thôi.” Quân Mộ Thiển mỉm cười từ chối: “Ta sẽ không đi quá gần. Hơn nữa, nếu công chúa đưa ta theo, e rằng khó ăn nói với người của Thiên Âm Môn, lại sinh thêm phiền phức không cần thiết.”

Đùa chắc? Nàng không muốn tự chui đầu vào hang sói.

“Cũng đúng.” Lâu Vân Phiên nhíu mày: “Nhưng hiện tại ta cũng chưa biết địa điểm cụ thể ở đâu.”

Nghĩ một lúc, nàng ấy nói tiếp: “Vậy đi, ba ngày sau cô nương có thể tới Phù Hoa Đài ở phía Tây thành. Lâu chủ của Thiên Cơ Lâu sẽ xuất hiện ở đó, các đại tông môn cũng sẽ tới. Đến lúc đó chắc sẽ công bố.”

“Vậy thì cảm ơn công chúa.” Quân Mộ Thiển mỉm cười: “Giờ ta không làm phiền công chúa nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ.”

**

Lần trước, nhờ Quân Mộ Thiển thành công cứu Lâu Tinh Tầm, Đại Càn Vương đã ban cho nàng một lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.

Dù giờ đã là nửa đêm, nàng cũng không bị hạn chế.

Rời khỏi tẩm cung của Lâu Vân Phiên, nàng đi về hướng đông. Nhưng chưa đi được bao xa, bất ngờ nhìn thấy một bóng trắng lướt qua.

Hử?

Quân Mộ Thiển nghiêng đầu nhìn theo, chưa kịp nhúc nhích thì đã nghe thấy một giọng lạnh lùng vang lên: “Gan lớn đấy, dám theo dõi ta!”

Ánh mắt nàng lập tức trầm xuống, không ổn rồi!