Linh Phi Khuynh Thiên: Yêu Đế Đã Chịu Trói

Chương 66

Bóng người mặc bạch y đứng tựa vào cửa sổ, trên người mờ mịt hơi sương.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rơi lên lớp sương ấy, phản chiếu ánh sáng mơ hồ.

Mông lung như ảo ảnh, không giống nhân gian.

“Im lặng.” Người mới tới giọng nói lạnh lùng, khẩu khí hờ hững: “Đây không phải là Thiên Âm Môn, đừng để những kẻ không liên quan nghe thấy.”

“Yên tâm đi, sư tỷ.” Lâu Vân Phiên vỗ ngực cam đoan: “Đây là tẩm cung của muội, không ai dám tới đâu.”

“Ừm.” Thiên Âm Tiên Tử khẽ đáp, giọng nhạt nhẽo: “Vậy thì tốt.”

“Sư tỷ, muội còn tưởng tỷ không tới nữa.” Lâu Vân Phiên hớn hở bước tới: “Tỷ tới sao không nói một tiếng? Để muội còn ra nghênh đón tỷ chứ.”

Ai mà ngờ được, một công chúa trấn quốc của Đại Càn uy nghiêm bất khả xâm phạm, trước mặt Thiên Âm Tiên Tử lại như một nữ hài tử?

Nếu Đại Càn Vương biết nữ nhi từng dám lớn tiếng mắng mình lại có dáng vẻ thế này, chắc chắn sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc.

“Không cần.” Thiên Âm Tiên Tử lắc đầu: “Ta là bí mật đến đây, ngoài muội ra, những người khác đều không biết.”

“Bí mật?” Lâu Vân Phiên ngẩn ra: “Ngay cả sư phó cũng không biết sao?”

“Đúng vậy.” Thiên Âm Tiên Tử nhàn nhạt đáp: “Chắc họ nghĩ ta vẫn đang bế quan tu luyện.”

Lâu Vân Phiên lè lưỡi, không dám nói gì thêm.

Nơi sư tỷ tới để bế quan, ngay cả bước vào nàng ấy cũng không dám. Tầng đầu tiên thôi cũng có thể lấy mạng nàng ấy rồi.

E rằng chỉ có sư tỷ mới xem việc tu luyện ở đó là niềm vui.

Sau một lúc trầm mặc, Thiên Âm Tiên Tử bỗng cất tiếng: “Vân Phiên, muội có biết gì về tình hình hai đại vương triều khác không?”

Khuôn mặt ẩn sau lớp sương mỏng, hòa cùng bộ y phục trắng, dù là Lâu Vân Phiên cũng không thể nhìn rõ sắc mặt.

Nhưng trong giọng nói, lại có thể nghe ra chút băn khoăn.

“Sư tỷ đang nói tới Thánh Nguyên và Thiên Lân?” Lâu Vân Phiên suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Muội cũng như tỷ, luôn sống trong tông môn. Đừng nói hai vương triều kia, ngay cả Đại Càn muội cũng không hiểu rõ lắm.”

“Thôi vậy.” Thiên Âm Tiên Tử bỗng đứng dậy, giọng trở nên lạnh nhạt: “Ta còn việc khác phải làm, đi trước đây.”

“A, sư tỷ, tỷ đợi đã, muội…” Lâu Vân Phiên vừa định gọi nữ tử mặc bạch y, nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, bóng dáng trước mặt đã biến mất.

Chỉ còn hương hoa dành dành thoang thoảng lan tỏa khắp nơi.

“Thật là, sư tỷ lần nào cũng vậy.” Lâu Vân Phiên hơi buồn bực: “Muội còn chưa nói xong mà.”

Nàng ấy chống cằm ngồi đó, chán nản ngắm nhìn ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, một thị nữ từ ngoài điện bước vào bẩm báo.

“Bẩm công chúa điện hạ, Mộ cô nương đến rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Lâu Vân Phiên sáng lên: “Mau, mau mời vào.”

Nói xong, nàng ấy đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Thấy nữ tử áo tím bước vào, nàng ấy liền nở nụ cười: “Mộ cô nương sao lại tới chỗ ta vậy?”

Sống trong tông môn đã quen, Lâu Vân Phiên không thích những nghi thức rườm rà của hoàng thất, nên trong đời thường cũng chẳng dùng kính ngữ.

“Có việc muốn thỉnh giáo công chúa.” Quân Mộ Thiển nhẹ gật đầu: “Không biết có quấy rầy công chúa không.”

“Không đâu, không đâu.” Lâu Vân Phiên xua tay: “Sư huynh sư tỷ đều không tới, ta đang buồn chán đây.”

Do nhiệm vụ lần này diễn ra tại Đại Càn, Thiên Âm Môn đã cử Lâu Vân Phiên – người quen thuộc nơi này nhất – làm tiên phong.

“Vậy thì tốt.” Quân Mộ Thiển ngồi xuống, có vẻ đang suy tư: “Ta thấy công chúa hình như không vui?”

“Thôi đừng nhắc nữa.” Nghe vậy, Lâu Vân Phiên lại ỉu xìu: “Lần nào ta muốn nói gì với sư tỷ, tỷ ấy cũng đi trước, lần này cũng thế, gọi cũng không dừng.”