Linh Phi Khuynh Thiên: Yêu Đế Đã Chịu Trói

Chương 68

Ngay khi tiếng quát lạnh lùng vang lên, Quân Mộ Thiển lập tức đổi vị trí.

Nàng dồn linh lực vào lòng bàn tay, cảnh giác đến cực điểm.

Theo dõi?

Nàng đâu có theo dõi ai, chỉ vì hướng đó là đường ra khỏi hoàng cung, nàng tiện đi qua để xem liệu Lâu Tinh Tầm còn dấu hiệu của Huyễn Hương Vị hay không.

Như vậy, câu nói kia chắc chắn không nhằm vào nàng. Nhưng bóng trắng đó rốt cuộc là ai?

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, một chưởng phong sắc bén đã ập tới!

“Rắc…”

Tiếng vỡ giòn tan vang lên, một gốc đại thụ phía sau bên trái nàng lập tức bị chẻ đôi!

Dù đứng cách chưởng phong một khoảng xa, Quân Mộ Thiển vẫn cảm nhận được linh lực mạnh mẽ ấy.

Nàng nheo mắt, lập tức xác định: Kẻ ra tay này có sự kiểm soát linh lực cực kỳ cao siêu!

Vì chưởng phong không hề tản ra, tất cả linh lực đều tập trung tại một điểm duy nhất.

“Lén lút!”

Lúc này, bóng trắng phía trước quay người lại. Dáng hình và dung mạo bị bao phủ bởi một làn sương khói, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Ra đây!”

“Ha ha ha ha ha…”

Trong thoáng lặng yên, bỗng nhiên một tràng cười dài vang lên, phát ra từ nơi cây đại thụ bị chẻ đôi.

“Không hổ danh là Thiên Âm Tiên Tử, nhanh như vậy đã phát hiện ra ta. Thật lợi hại, lợi hại vô cùng.”

Thiên Âm Tiên Tử?!

Ánh mắt Quân Mộ Thiển trầm xuống. Bóng trắng này lại chính là sư tỷ của Lâu Vân Phiên?

Thật khéo, dù nàng đã cố tình đến trễ vẫn không tránh được cuộc gặp gỡ này.

Quân Mộ Thiển không tin rằng Thiên Âm Tiên Tử không phát hiện ra nàng, chỉ là trong mắt thiên tài của Thiên Âm Môn này, một linh sĩ cấp chín như nàng không đủ để gây chú ý, nên bị bỏ qua.

Nàng ấy khẽ quát: “Hỗn Nguyên, liễm!”

Lập tức, chiếc chuông nhỏ bên hông nàng ấy khẽ rung, một làn sương mỏng tỏa ra, bao bọc lấy nàng ấy, che giấu toàn bộ khí tức và nhịp tim.

Quân Mộ Thiển tập trung tinh thần, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước.

Nàng muốn xem, kẻ nào đang theo dõi Thiên Âm Tiên Tử.

Lúc này, “soạt” một tiếng, một bóng người khác xuất hiện.

Đó là một nam nhân với vẻ ngoài tầm thường, đứng giữa đám đông cũng chẳng gây được sự chú ý. Nhưng khi hắn ta đứng đó, lại tỏa ra một áp lực vô hình.

Thiên Âm Tiên Tử đứng khoanh tay, nhìn hắn ta, thoạt đầu nhíu mày, sau đó bỗng cười lạnh: “Ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi.”

“Sao nào? Ngươi tự do tự tại như thế, từ khi nào lại thích làm mấy việc lén lút như trộm gà bắt chó vậy?”

“Tiên tử nói vậy không đúng rồi.” Hắn ta không chút sợ hãi, giọng điệu lười biếng: “Ta chỉ tình cờ ghé qua hoàng cung Đại Càn, không ngờ lại gặp được tiên tử.”

Hắn ta cười nhàn nhã: “Ta định bước tới trò chuyện với ngươi, nhưng ngươi lại phát hiện ra. Sao có thể gọi là theo dõi được?”

“Trò chuyện với ta?” Thiên Âm Tiên Tử lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ta không nhớ từ khi nào mình thân thiết với Thiên Diện ngươi đến vậy.”

!

Quân Mộ Thiển giật mình.

Trên đường đi, nàng đã nghe không ít chuyện về kẻ này – Thiên Diện.

Không ai biết Thiên Diện là nam hay nữ, bởi hắn ta có thể thay đổi dung mạo, thân hình, thậm chí cả giới tính.

Thiên Diện không thuộc về bất kỳ tông môn nào, luôn hành tẩu giang hồ một mình, tính cách vừa chính vừa tà.

Hắn ta làm điều mà hắn ta cho là đúng, dù bị thiên hạ chê trách cũng không quan tâm.

Ngoài ra, hắn ta còn có một sở thích đặc biệt – cướp của người giàu để giúp người nghèo.