Xuyên Thành Giống Cái Quý Hiếm Được Sủng Ái

Chương 27: Giống cái nhỏ cũng giỏi chạy nhỉ

“Giống cái nhỏ cũng giỏi chạy nhỉ.” Giọng nói lạnh nhạt của anh như châm chọc thêm vào nỗi tức giận của Diệp Lam Tâm.

“Đồ biếи ŧɦái!” Diệp Lam Tâm vừa chửi vừa chạy, không dám dừng lại.

Hai chân cô như sắp đứt lìa, hơi thở nặng nề dồn dập.

Dù kiếp trước cô từng là quán quân cự ly ngắn trong đại hội thể thao trường, nhưng đó là chuyện trước khi cô vào đại học. Từ khi vào đại học, ngày nào cô cũng ở trong ký túc xá, chẳng vận động gì. Cơ thể đã yếu đi từ lâu.

Huống chi, dù có là quán quân đi nữa, cô cũng chỉ giỏi chạy cự ly ngắn, còn đây lại là chạy đường dài!

Nếu bầy sói lao tới và ăn thịt cô ngay thì không nói, vấn đề là chúng lại giữ khoảng cách khoảng nửa mét, như thể chúng đang đùa giỡn. Điều này khiến Diệp Lam Tâm có cảm giác nếu cố thêm chút nữa thì sẽ có người cứu mình. Chính cảm giác này thật sự khiến người ta tuyệt vọng.

Cô cảm thấy sức lực đã cạn kiệt. Nghĩ rằng chi bằng để lũ sói ăn thịt cho xong, cô tự nhủ: “Sinh ở Trung Quốc, chết ở thú thế, còn hơn sinh ra và chết ngay tại Trung Quốc mà không có gì đặc biệt.”

“Ôi trời, tôi không thể chạy nổi nữa. Muốn ăn thì cứ ăn đi! Trúng độc cũng mặc kệ!” Diệp Lam Tâm phanh gấp, nằm sõng soài trên mặt đất, tay chân dang ra hình chữ đại.

Hành động bất ngờ của cô khiến bầy sói lao tới không kịp phản ứng, cả lũ vồ hụt và chồng chất lên nhau, ngã chổng vó.

Nhìn cảnh bầy sói lúng túng, khóe môi lạnh lùng của Ngân Hồ cong lên một đường đầy thích thú. Giống cái nhỏ này thật thú vị.

Diệp Lam Tâm nằm đó đợi mãi mà chẳng thấy mình bị bầy sói xâu xé. Nhưng lúc này, trán cô lại cảm thấy nóng rát.

“Gừ!” Bầy sói lật mình đứng dậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, liền lao về phía Diệp Lam Tâm. Chúng không thể để mất mặt như thế được!

Những móng vuốt sắc nhọn của bầy sói ngày càng gần khuôn mặt Diệp Lam Tâm. Cô nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận cái chết. Có lẽ vì thú thế không có ai thực sự quan tâm đến cô, nên cô thấy cái chết lần này nhẹ nhàng hơn cả trước khi xuyên không. Lúc trước, cô ít nhất còn có bạn bè, người thân. Giờ thì chẳng ai buồn thương tiếc cô.

Nhắm mắt lại, Diệp Lam Tâm nghĩ về cuộc đời mình, thật sự như một giấc mơ. Từ một người bình thường ở hiện đại bị cuốn vào thú thế, và giờ chuẩn bị chết dưới nanh vuốt của sói hoang – một loài động vật quý hiếm mà cô từng bảo vệ trong hội bảo vệ động vật.

Nhìn đôi mắt bình thản của cô, khuôn mặt điển trai của Ngân Hồ thoáng hiện nét động lòng. Đôi mắt ấy dường như rất giống anh. Rốt cuộc cô đã trải qua những gì?