Năm ngón tay anh chợt duỗi ra, móng vuốt dài sắc bén hiện rõ. Khi anh định ra tay cứu cô, một bóng trắng đã lao đến trước.
“Tiểu Lam Tâm!” Một cái bóng trắng lướt qua không trung, con bạch xà há miệng nuốt chửng con sói gần Diệp Lam Tâm nhất. Đuôi rắn khổng lồ quật mạnh, hất văng bầy sói còn lại, không một con nào thoát.
Bạch xà tiếp tục truy kích, quật từng con sói vào thân cây, biến chúng thành những vũng máu. Khung cảnh vô cùng tàn bạo và đẫm máu.
Nghĩ đến việc giống cái mà anh yêu thương suýt bị ăn thịt, bạch xà gầm lên một tiếng phẫn nộ. Tiếng gầm ấy khiến những con sói còn sống sợ hãi, cụp đuôi bỏ chạy thục mạng.
Thủ đoạn của bạch xà cực kỳ tàn nhẫn. Trong bầy sói, ngoài vài con may mắn thoát chết, những con khác bị nghiền nát thành thịt nhão hoặc nuốt chửng vào bụng anh.
Hành động dứt khoát của bạch xà không chỉ tiêu diệt hoàn toàn bầy sói, mà còn khiến những con thú xung quanh khϊếp sợ. Chúng hoảng loạn bỏ chạy xa hàng nghìn mét, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không nhắm vào giống cái này. Thực ra, không phải chúng không muốn, mà vì bầy sói quá đông, không ai dám tranh giành.
“Rick!” Mở mắt ra, Diệp Lam Tâm thấy bạch xà trong hình dạng thú của Rick. Lần này, cô không còn cảm thấy ghê sợ bạch xà nữa, mà chỉ thấy cảm động. Hóa ra, ở thú thế vẫn có người thực sự quan tâm đến cô.
Rick gϊếŧ đến đỏ cả mắt, đôi mắt nhạt màu của anh ánh lên vẻ đỏ rực tàn bạo. Nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của giống cái của mình, ánh mắt đỏ rực ấy lập tức dịu lại, trở thành màu xanh nhạt dịu dàng như nước.
Anh quay đầu, trườn về phía giống cái của mình.
“Cảm ơn anh, Rick. Tôi cứ nghĩ mình lại sắp chết rồi.” Diệp Lam Tâm nghẹn ngào ôm lấy chiếc đầu rắn khổng lồ của anh, cúi xuống hôn lên trán anh.
Rick vì vừa nuốt vài con sói nên đang tiêu hóa, không thể ngay lập tức biến lại thành người.
Ban đầu anh sợ hình dạng này sẽ làm Diệp Lam Tâm hoảng sợ, vì cô từng nói rằng cô sợ những loài không có chân. Hơn nữa, cơ thể anh còn dính đầy máu.
Nhưng khi thấy ánh mắt cô tràn đầy tình cảm, thậm chí còn chủ động hôn anh, Rick cảm thấy trái tim mình ấm áp.
Anh thè chiếc lưỡi rắn ra, nhẹ nhàng liếʍ đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô. Anh thầm nghĩ, đó là lỗi của anh. Anh đáng ra phải luôn bảo vệ cô, giống cái của anh đẹp đẽ, mỏng manh, không chịu nổi những cú sốc lớn như vậy. Nước mắt của cô thật quý giá. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để cô khóc nữa.