Xuyên Thành Giống Cái Quý Hiếm Được Sủng Ái

Chương 26: Nhưng nhìn cô bị ăn thịt sẽ rất thú vị

“Nhưng nhìn cô – một giống cái còn yếu hơn cả sâu bọ – bị thú hoang ăn thịt chắc sẽ rất thú vị đây.” Ngân Hồ bật nhảy, nhẹ nhàng đáp xuống cành cây nơi Diệp Lam Tâm đang ngồi. Bộ áo dài lộng lẫy làm anh trông giống như một yêu tinh đầy mê hoặc. Anh đứng đó, dáng vẻ như một vị vua nhìn xuống cô, khóe miệng cong lên với nụ cười tà ác.

“Anh!” Diệp Lam Tâm tức nghẹn. Người đàn ông này sao có thể vô tình đến vậy?

“Giống cái nhỏ, sói hoang đang trèo lên rồi đấy.” Đôi mắt tím nheo lại, vẻ mặt anh đầy thích thú như đang chờ xem kịch hay.

Một con sói hoang nhảy mạnh lên, suýt chút nữa cắn được chân Diệp Lam Tâm.

“A! Cứu tôi với!” Diệp Lam Tâm hoảng sợ nhảy lên, tay chân ôm chặt lấy Ngân Hồ như một con nhện.

“Cút ra.” Ngân Hồ ghét bị giống cái đυ.ng vào, những ngón tay dài thon bắt đầu gỡ tay cô ra, từng ngón một.

“A!” Khi bị gỡ hết chỗ bám, Diệp Lam Tâm ngã mạnh xuống đất.

Ngân Hồ khẽ chau mày, đưa tay ra như định đỡ cô. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh con bạch xà rõ nét trên trán cô, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, tay lại rụt về giấu trong ống tay áo.

Một giống cái vô dụng, lại còn là giống cái của người khác, ngài Ngân Hồ việc gì phải cứu chứ?

Điều mà Ngân Hồ không nhận ra là, anh đang ghen.

“Đồ khốn! Không biết chút thương hoa tiếc ngọc nào cả!” Diệp Lam Tâm đứng dậy, vừa xoa mông đau vừa chửi.

Kể từ khi đến thú thế, với gương mặt này, cô luôn được mọi người chiều chuộng, ăn ngon uống sướиɠ. Đây là lần đầu tiên cô bị một giống đực ức hϊếp như vậy. Dù ở cô nhi viện thế kỷ 21, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có cô bắt nạt người khác, chưa từng ai dám bắt nạt cô.

“Giống cái nhỏ, nhìn phía sau cô kìa.” Ngân Hồ vẫn giữ vẻ mặt đáng ghét đó, lạnh nhạt nói.

“Gừ!” Diệp Lam Tâm quay lại và thấy một con sói hoang đang lao thẳng vào lưng mình.

“A! Cứu tôi với!” Diệp Lam Tâm bỏ chạy, không còn tâm trí để cãi nhau với Ngân Hồ nữa. Mạng sống là quan trọng nhất!

Bầy sói ban đầu còn có chút dè chừng trước khí thế mạnh mẽ của Ngân Hồ, nhưng thấy anh không có ý định ra tay, chúng liền tránh anh mà đuổi theo Diệp Lam Tâm không chút do dự.

“Chạy nhanh lên, giống cái nhỏ. Còn nửa mét nữa là con sói nhỏ bắt kịp cô rồi.” Ngân Hồ nhanh chóng di chuyển. Dù Diệp Lam Tâm đã chạy đến đứt hơi, anh chỉ cần lóe lên đã xuất hiện trước mặt cô, còn ung dung thông báo tình hình.

“Đồ khốn! Không giúp thì biến đi!” Diệp Lam Tâm vung tay nhằm vào anh.

“Vở kịch hay thế này làm sao tôi bỏ qua được chứ.” Anh lách người tránh đòn tấn công của cô.