Trên một cành cây lớn, một người đàn ông tóc bạc đang nằm nghiêng, chống cằm, đôi mắt tím hơi nheo lại, chăm chú ngắm cảnh đẹp bên dòng suối.
Mặt trời dần lặn, Diệp Lam Tâm không hay mình đã ngủ thϊếp đi bên bờ suối. Thấy trời tối, cô liền vội vàng xỏ giày và quay lại đường cũ.
Nhưng với bản năng của một người mù đường bẩm sinh, vào ban đêm cô càng không phân biệt được phương hướng, càng đi càng lạc. Tội nghiệp thay, không có điện thoại để tra bản đồ, cũng không gọi được ai, mà lại chẳng có đường dây nóng 110. Diệp Lam Tâm thực sự không biết phải làm gì, cảm giác bản thân quá lệ thuộc vào công nghệ hiện đại rồi.
Cô cuống lên như kiến bò trên chảo nóng. Không còn cách nào khác, cô đành cắn răng dựa vào cảm giác mà đi tiếp.
Rick từng nói rằng vào ban đêm, thú hoang sẽ xuất hiện trong thú thế. Cô không muốn trở thành bữa tối cho chúng.
“Gừ!” Vừa nhắc đến thú hoang, tiếng sói tru đã vang lên trong rừng.
Da gà cô nổi lên, một nỗi sợ hãi sâu sắc tràn ngập trong lòng.
Làm sao đây? Thú hoang không phải thú nhân, trong mắt chúng, cô không phải là giống cái xinh đẹp mà chỉ là một miếng mồi ngon. Chúng sẽ nuốt chửng cô mà không cần suy nghĩ.
Theo hướng tiếng tru, Diệp Lam Tâm nhìn thấy vài đốm sáng xanh lè xa xa, ánh mắt chúng như đang rình rập cô. Cô đã bị bầy sói nhắm đến, không thể tiếp tục đi được nữa.
May mắn thay, cô không biết làm gì khác, nhưng tài trèo cây thì không tệ. Hồi nhỏ, cô hay leo cây ăn trộm trái cây.
Dùng hết sức bình sinh, cô trèo lên cây, vừa ngồi vững thì hơn chục con sói hoang đã vây quanh bên dưới.
“Gừ!” Bầy sói ngẩng đầu nhìn cô trên cây, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Diệp Lam Tâm run lên vì sợ, suýt nữa thì rơi xuống. Cô vội ôm chặt thân cây hơn.
“Giống cái, cô không biết sói nâu có thể trèo cây à?” Một giọng nói lười biếng vang lên từ trên cao.
Ngẩng đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc đang nằm nghiêng trên cành cây phía trên cô.
“Là anh!” Cô nhận ra anh là người đã cứu mình lần trước, trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Cô được cứu rồi!
Ngân Hồ liếc nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Diệp Lam Tâm, lạnh lùng nói: “Đừng nhìn nữa. Tôi đã trả xong món nợ với con bạch xà kia rồi. Đừng mong tôi cứu cô.”