Xuyên Thành Giống Cái Quý Hiếm Được Sủng Ái

Chương 24: Đưa về nơi ở

Fred cố gắng đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã ngã xuống đất. Thực ra cú ngã lúc đầu không nặng, nhưng với trọng lượng hơn 200 cân của báo hoa đực, cú giẫm đó đã nghiền nát xương chân của Fred, khiến ông không thể đứng vững. Một cánh của ông cũng gãy, không thể bay được nữa.

“Chết quách đi cho xong, chỉ biết làm Aria đau lòng!” Báo hoa đực đứng cao nhìn xuống Fred, giọng đầy ác ý.

Y vốn luôn ghét Fred, trước kia khi Fred còn là Khổng Tước Vương, y chiếm hết sự quan tâm của Aria. Y đã chờ đợi mấy năm mà vẫn chưa đến lượt mình giao phối. Y chỉ mong Fred chết đi cho sớm.

Rick nổi giận. Con báo này thật quá đáng, không những cố ý hất văng Fred, lại còn cậy vào thân hình to lớn giẫm lên người ông.

Đôi mắt đào hoa màu xanh nhạt của Rick lạnh lẽo nhìn con báo, hàng mi bạc dài cong vυ't nhấc lên. Đôi chân thon dài của anh bỗng hóa thành một chiếc đuôi rắn trắng to lớn, vung mạnh, quất bay con báo.

“Gừ!” Con báo hoa bị hất văng vào tường, kêu lên một tiếng đau đớn rồi biến lại thành hình thú.

“Fred, bác cố chịu chút. Cháu sẽ đưa bác về nhà băng bó vết thương.” Nói xong, Rick dùng đuôi rắn quấn lấy Fred, phần thân trên biến thành nửa người nửa rắn, nhảy vọt lên không.

Rick đưa Fred về nơi ở của mình để chữa trị vết thương, tránh để lại di chứng nghiêm trọng hơn.

Diệp Lam Tâm vốn định ra sau núi hái quả dại, nhưng đi được một đoạn thì nhận ra cảnh vật ở đây thật quá đẹp. Cô ngắm nhìn những cây cổ thụ cao chót vót xanh um, hít thở không khí trong lành đã lâu lắm rồi cô không được cảm nhận, rồi cứ thế đi mãi.

Sống ở thế kỷ 21 trong các đô thị lớn, rất hiếm khi cô có cơ hội được hít thở bầu không khí trong lành thế này hay nhìn thấy nhiều cây cối xanh tốt như vậy.

Đi đến một thác nước, nhìn dòng sông trong vắt, Diệp Lam Tâm không kìm được liền cởi giày, ngâm chân vào nước. Dòng suối mát lạnh thấm vào tận xương cốt, mọi mệt mỏi tan biến sạch.

Thời gian trôi qua, cô đã ở đây hơn nửa tháng. Diệp Lam Tâm cũng từ trạng thái hoảng sợ, vùng vẫy để trở về, nay dần học cách thích nghi với cuộc sống ở đây.

Cô gái nhỏ ngồi trên một tảng đá nhô ra giữa dòng suối, hai chân ngâm trong nước, đung đưa làm bắn lên từng giọt nước, gương mặt tươi tắn cong lên thành một nụ cười xinh đẹp. Tiếng cười trong trẻo như chuông ngân vang vọng giữa rừng cây.

Như đã chơi đùa đủ, cô ngừng cười, gương mặt yên bình, đôi mắt khép lại. Làn gió và ánh nắng trong rừng nguyên sinh khẽ vuốt ve gương mặt trắng mịn của cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, hai má lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện.