“Cậu đến muộn rồi, bảo bối vừa ra sau núi hái quả dại. Nhưng đợi một chút chắc con bé sẽ về thôi.” Aria nói, cố ý kéo chiếc áo khoác lông chồn trên người. Đây là món quà Saina tặng bà ta mấy ngày trước. Bà ta đã thích chiếc áo này từ lâu, nhưng ngại không dám hỏi xin. Không ngờ Saina lại chủ động tặng, khiến bà ta cảm thấy cô ta hình như không còn khó chịu với “đứa con hoang” này nữa.
“Vậy à? Vậy tôi sẽ quay lại sau.”
“Ừm.”
Đôi tay với móng dài của Aria nhặt một quả anh đào to bằng đầu ngón tay bỏ vào miệng. Fred nhanh chóng nâng khay lên gần miệng bà ta để tiện nhổ hạt.
“Phải rồi, vết thương của Fred vẫn chưa khỏi sao?”
Rick đột nhiên nhớ đến chuyện Tiểu Lam Tâm từng nói về Fred, cô còn hỏi anh liệu có thể giúp Fred khôi phục năng lực hay không. Nhưng mấy ngày nay, anh mải theo đuổi Tiểu Lam Tâm nên quên mất.
Nghe thấy câu hỏi, Fred cúi đầu, chiếc đuôi công lộng lẫy của ông cũng rũ xuống. Vài hạt quả trên khay trượt ra, rơi xuống chiếc áo khoác lông chồn của Aria, để lại vài vết đỏ.
“Á! Chiếc áo đẹp của tôi!” Aria hốt hoảng kêu lên, dùng tay ra sức phủi chiếc áo lông chồn, nhưng không thể làm sạch được. Cuối cùng, bà ta tức giận đá mạnh vào Fred.
Fred chỉ là một con công bình thường, chẳng qua là một loài chim đẹp đẽ, hoàn toàn không có sức chống cự. Ông bị cú đá của Aria làm văng mạnh ra xa.
Fred bị hất văng trúng một con báo hoa đang chạy nhanh.
“Gừ!” Một tiếng, con báo hoa húc mạnh vào Fred, khiến ông ngã nặng xuống đất. Sau đó, nó giẫm lên cơ thể Fred, bật nhảy lên, rồi biến thành một người đàn ông tóc ngắn. Người đàn ông lo lắng chạy đến bên Aria, kiểm tra khắp người bà ta.
“Aria, chân của em không sao chứ?” Y xoa bóp cổ chân của bà ta đầy xót xa.
“Không sao, nhưng chiếc áo của em...” Aria ấm ức, như sắp khóc, chỉ vào vết bẩn trên áo.
“Đừng khóc, bảo bối. Nhìn này, anh vừa đi săn mang về một tấm lông chồn. Lát nữa anh sẽ nhờ bọn thú phục vụ làm cho em một chiếc mới.” Báo hoa đực vừa nói vừa khoe tấm lông chồn trên tay, như muốn lấy lòng bà ta.
Nhìn thấy tấm lông chồn trong tay y, màu sắc còn sáng bóng hơn chiếc bà ta đang mặc, chất liệu cũng mềm mại và bền hơn. Aria lập tức vui vẻ, cầm lấy tấm lông rồi hớn hở đi tìm thú phục vụ khéo tay để làm ngay.
“Fred, bác không sao chứ?” Rick chạy lại, cúi xuống kiểm tra vết thương của ông.