“Không hổ là đội trưởng Đoạn, vừa bị giáng chức đã — chết tiệt, vẫn giữ nguyên khí chất cứng cỏi.” Ngữ khí nhân viên mang theo một chút kính nể lẫn vui sướиɠ.
“Không phải anh ấy đánh tôi, là Giang Niệm.” Vương Đức thờ ơ nói.
“Giang Niệm?!”
Vừa nghe cái tên này, nhân viên kỳ cựu của Khoa Bá Tổng lập tức thò đầu ra, đôi mắt sáng rực, khác hẳn vẻ cau có khó chịu lúc nãy.
Nhân viên của Khoa Não Yêu đã quen, thuận miệng giải thích với Vương Đức: “Giang Niệm, người mà Khoa Bá Tổng cầu mà không được.”
“Khoan đã, Giang Niệm là nữ mà, có liên quan gì đến Khoa Bá Tổng?” Vương Đức không hiểu. Khoa Bá Tổng không muốn hắn ta một nhân vật nam chính tương lai đầy triển vọng, chắc chắn sẽ trở thành tổng tài — mà lại muốn một cô gái gia nhập?
“Nghe này, cậu thử xem xét lại hai chữ ‘bá’ và ‘tổng’, từ chỗ nào suy ra được tổng tài bá đạo phải là nam?”
Nhân viên kỳ cựu kia lại quay trở về bộ dáng cáu kỉnh: “Tổng tài bá đạo là một loại thuộc tính, liên quan đến năng lực, tính cách, khí chất của con người, chẳng dính dáng gì đến giới tính cả!”
Nhân viên kỳ cựu đổi sắc mặt cực nhanh, vừa rồi còn hung hăng, giờ trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười mơ mộng như thiếu nữ.
Vương Đức thuận theo ánh mắt hắn ta nhìn qua, thấy Đoạn Xuân Thủy cùng ba người khác đang từ trên lầu đi xuống. Giang Niệm đi bên phải Đoạn Xuân Thủy.
Bốn người bọn họ, ngoại trừ đứa trẻ ba tuổi rưỡi Chu Chu, đều có đôi chân dài khiến người ta ghen tị. Khi bước đi, họ toát ra một thứ gọi là khí chất, tự nhiên trở thành tiêu điểm của ánh nhìn. Không chỉ nhân viên kỳ cựu kia mà ngay cả nhân viên Khoa Não Yêu cũng thò đầu ra nhìn.
Lúc mới vào sảnh đăng ký, Vương Đức không để ý, nhưng bây giờ hắn ta mới nhận ra — rất nhiều người trong đại sảnh đang âm thầm nhìn về phía Đoạn Xuân Thủy.
Ngoài nhân viên Khoa Não Yêu, hắn ta còn thấy nhân viên của khoa quỷ quái kỳ dị — người có gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy dõi theo Đoạn Xuân Thủy. Nhân viên kiêu ngạo của Khoa Vạn Người Mê cũng lén liếc sang bên đó mấy lần.
Không khí trong đại sảnh có chút thay đổi vi diệu, như thể giữa không trung trôi nổi vài phân tử kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn không rõ tên.
Đoạn Xuân Thủy sắp bước vào thang máy. Nhân viên Khoa Não Yêu dõi theo anh, cổ gần như chạm đến ngực Vương Đức.
“Không phải cậu muốn biết năng lực của đội trưởng Đoạn sao?” Nhân viên đó hạ giọng: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết một trong số những năng lực của anh ấy, năng lực này có cái tên mà chúng tôi lén đặt cho, nó gọi là —“
“Chiêu mỹ nhân kế phá vỡ chướng ngại cuối cùng của Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết!”
“…”
Vương Đức cảm thấy cái Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết này đúng là một đám không đáng tin cậy. Nhưng không hiểu sao, khi bốn người kia bước vào thang máy, hắn ta lại bất giác tiến lên một bước, trong lòng dâng trào một cảm giác nóng bỏng như được định sẵn.
“Đợi đã, tôi cũng muốn gia nhập!”
Đồn cảnh sát đường Ngô Đồng, khu Lan Ương, Thượng Thành.
Một cô gái ngồi đối diện hai cảnh sát, một nam một nữ. Bên ngoài chiếc áo thun ngắn tay là một chiếc áo vest tay lửng, phối với quần jeans rộng, một bộ trang phục công sở nửa chính thức nửa thoải mái. Diện mạo cô cũng bình thường, không đến mức khuynh thành, nhưng đường nét hài hòa, nhìn rất dễ chịu.
Cô nói có chuyện cần nhờ giúp đỡ, nhưng đã qua vài phút vẫn chưa mở miệng, cứ ngập ngừng mãi.
Nữ cảnh sát ôn hòa nói: “Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với chúng tôi.”
Cô gái cuối cùng cũng mở lời: “Tôi nói ra sợ các anh chị cười tôi.”
Nam cảnh sát nghiêm túc đáp: “Vậy chắc cô xem phim nhiều quá rồi. Chúng tôi phục vụ nhân dân, làm sao có thể cười cô được?”
Cô gái rốt cuộc lên tiếng, mà vừa nói đã là một tràng dài:
“Có một tổng tài cao ráo đẹp trai điên cuồng si mê tôi, tặng tôi máy bay riêng, du thuyền sang trọng, thu mua công ty chúng tôi, vì ghen mà khiến mấy công ty nhỏ phá sản, còn nhốt tôi vào căn phòng tối. Tôi vừa mới trốn thoát.”
“…”