Sau Khi Nhóm Nhân Vật Chính Mang Tiểu Thuyết Xâm Chiếm Thực Tại

Chương 13

Những lời này chắc hẳn đã quanh quẩn trong đầu cô không biết bao lâu, cô nói nhanh và trôi chảy, không hề ngắt quãng. Nói xong, cô nhìn hai người đối diện, quan sát biểu cảm của họ: “Hai người có muốn cười không?”

Hai cảnh sát nghiêm túc nhìn lại cô, có lẽ đang cố tìm xem trên người cô có điểm nào khiến tổng tài điên cuồng si mê, hoặc là đang nghĩ đến chuyện khác.

“Sao tôi thấy chuyện này quen quen vậy?” Nữ cảnh sát nói: “Hai người từng xảy ra mâu thuẫn gì chưa? Kiểu như chia tay chẳng hạn, rồi trong một nơi không quá sáng sủa, anh ta mắt đỏ hoe đè cô lên tường hôn, giọng khàn khàn cầu xin cô quay lại?”

Khóe miệng cô gái giật giật, gật đầu: “Đại khái là vậy.”

Nam cảnh sát: “?”

Cái quái gì? Hắn ta cảm thấy chỉ riêng chuyện tặng máy bay riêng, du thuyền sang trọng, làm cho người khác phá sản đã đủ ly kỳ rồi, thế mà đồng nghiệp của hắn ta lại có thể từ cái bối cảnh hoang đường ấy mà suy luận ra một chi tiết chân thực đến vậy?

Nữ cảnh sát hỏi: “Dạo này cô đọc tiểu thuyết trên trang web nào thế? Mấy tình tiết kinh điển kiểu này đúng là mãi không lỗi thời ha.”

Cô gái đáp: “Một trang web rất lành mạnh.” Rồi lập tức nói thêm: “Không phải! Không phải tiểu thuyết! Đây là chuyện thực sự xảy ra với tôi!”

Nam cảnh sát lập tức hiểu ra — lại là một người bị văn hóa 2D đầu độc đây mà.

Hắn ta nói rồi mà, có gia đình nào theo đuổi người khác lại tùy tiện tặng cả máy bay riêng, du thuyền sang trọng chứ?

Cái thể loại tổng tài độc ác gì mà động tí là làm người ta phá sản, cướp đi bao nhiêu chén cơm của người ta.

Hắn ta còn dám nhốt người ta vào căn phòng tối, có biết đây là hành vi phạm tội không hả!

Hắn ta từng gặp nhiều người chìm đắm trong thế giới 2D, nhưng trước đây đa số là mấy thiếu niên chưa trưởng thành, người lớn đã trải sự đời như thế này thì hiếm hơn.

Nam cảnh sát nói: “Đọc tiểu thuyết thì được, nhưng tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết thôi, đừng nhầm lẫn, chúng ta vẫn phải sống trong thực tại.”

“Quả nhiên các anh chị không tin tôi.” Cô gái lộ vẻ đau khổ: “Không phải tiểu thuyết, là thật! Không tin các anh chị cứ điều tra đi. Thôi khỏi, chắc chắn anh ta sẽ đến đây bắt tôi, vác tôi về căn phòng tối!”

“…”

Hắn ta còn dám đến đồn cảnh sát bắt người?

Chuyện này nghe có vẻ quá hoang đường, họ không thể lãng phí quá nhiều nhân lực vào đây. Nhưng cô gái đã chủ động đề nghị điều tra, họ cũng không thể hoàn toàn làm ngơ.

“Chuyện anh ta tặng cô máy bay riêng và du thuyền sang trọng thì chúng tôi không quản được.” Nữ cảnh sát nói: “Nhưng nếu anh ta nhốt cô vào căn phòng tối, đó là hành vi giam giữ trái phép và bắt cóc. Còn chuyện anh ta làm công ty khác phá sản, ừm, chúng tôi cũng sẽ điều tra xem có hành vi phạm pháp nào trong đó không.”

“Cô ghi lại tên anh ta cùng những thông tin khác mà cô biết đi.”

Video đến đây kết thúc, dừng lại ở khung cảnh cô gái ôm đầu đầy tuyệt vọng.

Phòng họp tầng hai đồn cảnh sát đường Ngô Đồng.

Sở trưởng nói với năm người đến từ Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết: “Hiện tại Hứa Tuyết vẫn đang ở trong đồn, cô ấy sợ tổng tài kia đến bắt nên không chịu rời đi.”

“Còn về chuyện cô ấy nói, chúng tôi đã điều tra rồi — là thật.”

Vương Đức: “WTF! Thật sự có vụ tặng máy bay riêng và du thuyền sang trọng à?!”

Sau khi Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết biết được Giang Niệm và Chu Chu đều là nhân vật chính, Vương Đức đã hỏi nhân viên liệu nhân vật chính có thể theo đội trưởng đi làm nhiệm vụ không. Nhân viên Khoa Não Yêu gật đầu.

Nhân vật chính thường có một số năng lực đặc biệt, ít bị ảnh hưởng bởi các tiểu thuyết khác, nói chung là rất hữu dụng. Vì vậy, Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết thường để nhân vật chính theo đội trưởng đi làm nhiệm vụ, ba đội trưởng hiện tại đều có không ít nhân vật chính dưới trướng, thậm chí đội trưởng đội một bây giờ cũng là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết.