Giang Niệm day trán.
[Biết ngay mà, hừ!]
Hai nữ nhân viên khác trong văn phòng bày ra vẻ hóng hớt, động tác thò đầu sang trái rồi lại sang phải đồng bộ đến mức khiến người ta nghi ngờ đây không phải lần đầu tiên.
Đoạn Xuân Thủy lập tức nhìn xuống tay của Hạ Quân. Trước khi đến Đại học A, họ đã xem qua tư liệu của cô — gia đình trung lưu, con một, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều, bàn tay trắng trẻo mịn màng này nhìn qua là biết chưa từng làm việc nhà.
“Không biết nấu ăn, không biết giặt đồ đúng không?” Đoạn Xuân Thủy từ chối rất rõ ràng.
Hạ Quân: “?”
Tiểu Từ vừa lên đến, đúng lúc nghe được, liền giải thích đầy thấu hiểu: “Đội trưởng của chúng tôi thích người có thể nấu cơm giặt giũ cho anh ấy. Ừm… chắc là kiểu hiền thê lương mẫu truyền thống.”
“?”
Hạ Quân nhìn người đội trưởng trẻ tuổi, trông như bước ra từ truyện tranh, hoàn toàn không thiếu tiền, đang làm công việc thời thượng nhất, với vẻ mặt đầy hoang mang.
[Lại như vậy nữa.]
[Đoạn Xuân Thủy đời này khỏi cưới vợ luôn rồi.]
Hoa khôi trường học đang trong trạng thái mơ màng được một nữ sinh hóng hớt dẫn đi nghỉ ngơi. Giang Niệm nhìn về phía Đoạn Xuân Thủy, hỏi: “Đội trưởng sao không về ngủ?”
Do tính chất công việc, Đoạn Xuân Thủy có chút giống cú đêm. Sáng sớm hôm nay anh đã bị gọi ra làm nhiệm vụ, có lẽ chưa ngủ được hai tiếng. Lẽ ra lúc này anh nên về ngủ một giấc say sưa mới đúng.
Đoạn Xuân Thủy nhíu mày chặt, ngay cả cơn cáu kỉnh khi vừa tỉnh ngủ cũng bị trì hoãn: “Lại có nhiệm vụ nữa.”
“…”
[…]
Bốn người vừa từ sảnh đăng ký đi lên, lại lần nữa đi ngang qua sảnh đăng ký.
Vương Đức vẫn đang ở cửa sổ khoa Não Yêu. Sảnh đăng ký mỗi ngày không tiếp nhận được quá hai người ở từng cửa sổ, hiện tại nhân viên cũng chẳng có việc gì làm. Hắn ta hỏi, nhân viên cũng chỉ đáp lại vài câu như đang tán gẫu.
Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết thực hiện chế độ đội trưởng, tổng cộng có ba đội trưởng. Trong cục, đội trưởng có địa vị rất cao, chỉ có cục trưởng mới có quyền ra lệnh cho họ. Tuy cùng là đội trưởng, nhưng cấp bậc của ba đội trưởng lại khác nhau, vì mức độ nguy hiểm của những cuộc khủng hoảng tiểu thuyết mà họ xử lý không giống nhau.
Đội Một phụ trách tiểu thuyết loại một. Loại tiểu thuyết này có nhân vật chính vô cùng nguy hiểm, họ phải thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm nhất, tỷ lệ tử vong cũng cao nhất, địa vị vì thế cũng cao nhất.
Đội Hai phụ trách tiểu thuyết loại hai. Trong loại tiểu thuyết này, nhân vật chính không nguy hiểm đến mức cực đoan, nhưng mức độ xâm chiếm của tiểu thuyết lại rất cao. Dù là người trong cục cũng có thể bị ảnh hưởng bởi thế giới quan của tiểu thuyết, biến thành nhân vật trong đó. Loại này là khó xử lý nhất, đôi khi phải đi hết tuyến cốt truyện mới tìm ra cách giải quyết.
Đội Ba phụ trách tiểu thuyết loại ba, chuyên xử lý những sự kiện tiểu thuyết đơn giản nhất. Số lượng tiểu thuyết này nhiều nhất, không khó nhưng lại lặt vặt, bị hai đội kia trêu chọc gọi là đội hậu cần, chuyên “nhặt ve chai.”
“Trước đây đội trưởng Đoạn là đội trưởng Đội Một, nhưng hôm qua vừa bị cục trưởng giáng chức xuống làm đội trưởng Đội Ba. Cái tiểu thuyết harem của cậu chính là nhiệm vụ đầu tiên mà anh ấy và đồng đội thực hiện sau khi bị giáng cấp đấy. Vinh hạnh quá nhỉ?”
Vương Đức: “…”
Hắn ta thật muốn vung bản《Hiệp ước không chế nhạo giữa các loại truyện》vừa ký xong lên mặt nhân viên, nhưng ở đây hắn ta cứ cảm thấy có một tầng ý vị bị châm chọc nhè nhẹ. Giờ hắn ta đã hiểu, hiệp ước không chế nhạo này chỉ áp dụng cho các nhân vật chính bị tái giáo dục trong Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết, không liên quan gì đến những người khác.
“Vậy anh ấy bị giáng chức vì lý do gì?” Vương Đức nhịn xuống, lại thò đầu hỏi.
Từ lúc đầu hắn ta đã bị thu hút bởi người này, coi anh là phản diện bậc thang cho mình dẫm lên, nhưng cuối cùng lại bị anh bắt vào đây. Đối với đội trưởng Đoạn, hắn ta còn hiếu kỳ hơn cả bản thân tưởng tượng.
Nhân viên liếc nhìn khuôn mặt hắn ta.
Vương Đức sờ sờ khóe môi nứt nẻ và đôi mắt sưng vù của mình.
Nhân viên: “Hành hung nhân vật chính.”
“…”