Trên lầu của đại sảnh đăng ký tại Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết, trong một phòng họp ấm áp và sáng sủa, Giang Niệm rót một ly nước nóng cho hoa khôi Hạ Quân, đẩy đến trước mặt cô ta: “Còn cô chính là người đầu tiên bị ý chí của cuốn tiểu thuyết này ảnh hưởng, cũng là người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất.”
“Vương Đức đâu rồi? Anh ấy sẽ thế nào?” Hạ Quân ôm chặt ly nước, sốt ruột hỏi, dường như không nghe thấy lời Giang Niệm vừa nói.
Giang Niệm ngồi thẳng người, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên thái dương, im lặng nhìn cô ta. Không hiểu sao, Hạ Quân cảm thấy hơi căng thẳng khi bị cô nhìn chằm chằm, không rõ cảm giác áp lực đột ngột này đến từ đâu.
Rất nhanh, cảm giác đè nén đến nghẹt thở ấy biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
“Yên tâm, cậu ta sẽ không sao. Đưa cậu ta đi là để tránh mức độ xâm chiếm của tiểu thuyết ngày càng sâu hơn. Hiện tại cậu ta đang ở trung tâm tái giáo dục nhân vật chính, chờ đến khi tiểu thuyết từ bỏ cậu ta hoặc cậu ta thoát khỏi tiểu thuyết, cậu ta có thể quay lại trường học.”
“Được, được, tốt quá.” Hạ Quân gật đầu liên tục, cuối cùng cũng yên tâm, cúi xuống uống một ngụm nước nóng.
Giang Niệm hỏi: “Lúc ở trường, đội trưởng của chúng tôi — chính là người đàn ông rất đẹp trai ấy — đã hỏi cô thích Vương Đức ở điểm nào, cô còn nhớ không?”
Hạ Quân sững sờ, theo bản năng nhớ đến người đàn ông kia, nhớ đến cảm giác anh mang lại khi ấy. Trong đầu cô như còn vang vọng dư âm làn sóng gợn nhẹ.
Giang Niệm: “Cô nghĩ ra câu trả lời chưa?”
Hoa khôi ngẩn ngơ suy nghĩ về câu hỏi đó, lúc thì nhíu mày, lúc thì giãn ra.
Giang Niệm đẩy đến trước mặt cô một tờ giấy: “Không cần vội, cứ từ từ nghĩ. Cô có thể viết ra những ưu điểm của Vương Đức, hoặc những điều khiến cô thích cậu ta.”
Sau đó, cô lại đẩy đến một tờ giấy y hệt: “Rồi hãy viết ra điều kiện của chính mình.”
Khi Đoạn Xuân Thủy và Chu Chu đi lên, hai nữ nhân viên của Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết đang cúi người trước màn hình, chăm chú theo dõi tình hình trong phòng họp số 07.
“Tôi tưởng lúc nãy chị Giang Niệm sẽ ra tay, không ngờ lại dịu dàng như vậy.” Một cô gái nói.
“Đó là vì chị ấy biết Hạ Quân cũng là nạn nhân, cô ấy bị ý chí tiểu thuyết ảnh hưởng.” Đoạn Xuân Thủy nói.
Trước đây, Giang Niệm ghét nhất là loại người mang não yêu đương. Khi cô vừa xuất hiện, suýt chút nữa đã lôi một nữ sinh cấp ba bỏ trốn theo nam sinh xuống đánh năm mươi gậy.
Trong thời đại mà môi trường sinh tồn của phụ nữ khắc nghiệt đến mức đó, cô vẫn có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, chị em tốt của cô còn có thể tử thủ biên cương vì nước. Ấy thế mà trong một môi trường tuyệt vời như thế này, vẫn có những cô gái đặt toàn bộ tâm tư vào đàn ông. Lần ấy, Giang Niệm thật sự khó kiềm chế sự quyết đoán như sấm sét của mình.
Trong “Hiệp ước không chế nhạo giữa các loại truyện”, điều khoản “Nhân vật chính không được tùy tiện ra tay với nhau” có công sức của Giang Niệm góp vào.
Hai năm nay, chứng kiến nhiều chuyện tại đây, sự thay đổi của cô ấy ai cũng thấy rõ.
“Đội trưởng Đoạn đến!”
“Đội trưởng Đoạn tới rồi!”
Đoạn Xuân Thủy cùng họ nhìn Giang Niệm chậm rãi dẫn dắt Hạ Quân thoát ra khỏi ảnh hưởng.
Những người bị ý chí tiểu thuyết tác động, chỉ cần rời xa nhân vật chính, phần lớn đều có thể thoát ra, chỉ là thời gian ngắn hay dài mà thôi. Nhưng nếu muốn nhóm bị ảnh hưởng nặng nhất tỉnh táo lại nhanh hơn, sớm quay về học tập và cuộc sống bình thường, vẫn cần có sự hướng dẫn.
[Phiền phức của Đoạn Xuân Thủy sắp đến rồi.]
Đoạn Xuân Thủy cúi đầu nhìn Chu Chu ba tuổi rưỡi, ngay lúc đó, cửa văn phòng số 07 mở ra. Giang Niệm đưa hoa khôi đi ra, nói với Đoạn Xuân Thủy: “Ổn rồi.”
“Hai ngày nữa hãy về trường, bình tĩnh lại rồi hẵng đi.” Đoạn Xuân Thủy hỏi hoa khôi: “Xin nghỉ không khó chứ?”
Hoa khôi đang chăm chú nhìn anh, đến khi anh nghi hoặc nhìn lại, cô mới vội nói: “Không khó, không khó. Đội trưởng Đoạn, tôi… tôi có thể kết bạn với anh không? Tôi sợ…”