“Đúng vậy, không những là nhân vật chính, chị ấy còn không giống loại nhân vật chính nửa vời được ban tặng hào quang như cậu. Chị ấy đến từ nguyên tác, là nhân vật chính đã kinh qua vô số gian khổ mà thành.” Tiểu Từ nói.
“Nhân vật chính gì?” Vương Đức lại nhớ đến khí chất sắc bén trên người Giang Niệm: “Đại nữ chủ?”
“Trễ hơn mấy năm so với thể loại cậu hay đọc, thời đó rất thịnh hành một loại tiểu thuyết xuyên không, điển hình là nữ đặc công/sát thủ/bác sĩ xuyên về cổ đại, cải triều hoán đại, khuấy đảo phong vân thiên hạ.”
Vương Đức: “…”
“Chị Giang Niệm là người thực sự đã ra trận, từ trong núi thây biển máu mà đi ra, từng làm nữ đế.” Tiểu Từ nói: “Cậu nói xem, chị ấy và một nam chính truyện ngựa giống như cậu có phải trời sinh khắc nhau không? Cậu còn muốn thu nhận chị ấy vào hậu cung nữa sao?”
Vương Đức: “…”
“Còn nữa, cậu cũng đừng trách đội trưởng của bọn tôi có thái độ không tốt, anh ấy vừa mới bị giáng chức đấy.”
Tiểu Từ chỉ về phía cửa sổ xa xa sau lưng Vương Đức, hắn ta nhìn theo hướng cậu ta chỉ, thấy khoa Quái Dị và khoa Dị Năng: “Trước đây, đội trưởng toàn xử lý sự cố của mấy khoa đó.”
“Còn những vụ có mức độ xâm chiếm tiểu thuyết dưới 5%, mức độ nguy hiểm của nhân vật chính dưới 5% như cậu, chỉ cần một tiểu tốt như tôi ra mặt là có thể giải quyết. Anh ấy bị gọi dậy từ sáng sớm để đích thân xử lý, tâm trạng có thể tốt được sao?”
Vương Đức: “?”
Điều khoản không chế giễu không có hiệu lực với những nhân viên này sao?
“Chúc mọi chuyện suôn sẻ nhé.”
Tiểu Từ nói xong cũng rời đi. Nhưng mới đi được hai bước, cậu ta lại bị Vương Đức gọi lại. Cậu ta dừng chân, vẫn rất nhẫn nại quay đầu nhìn hắn ta.
“Cậu nói cậu chỉ là một tiểu tốt.” Vương Đức nuốt nước bọt, hỏi: “Thật không? Cậu sẽ không phải cũng là nhân vật chính, có năng lực đặc biệt gì đó đấy chứ?”
“Tôi chỉ là một người bình thường.” Tiểu Từ đáp.
“Ồ, chỉ là người bình thường à.” Vương Đức thở phào một hơi, quả nhiên ở đây không phải ai cũng là nhân vật chính lợi hại.
Tiểu Từ cong mắt cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, dưới ánh sáng lấp lánh của đèn pha lê trong đại sảnh đăng ký, đôi mắt cậu ta như phản chiếu hàng ngàn vì sao: “Ừm, cậu cứ coi tôi như nhân vật quần chúng Giáp, nhân vật quần chúng Ất, trực tiếp gọi tôi là Tiểu Từ là được.”
Nhân viên cửa sổ của khoa Não Yêu gọi hắn ta đến đăng ký, Vương Đức quay đầu đáp một tiếng, nhưng khi quay lại thì Tiểu Từ đã biến mất.
Hắn ta lại nhìn về phía cửa sổ mà Tiểu Từ vừa chỉ, không biết từ lúc nào đã có một người đang làm thủ tục đăng ký… có thể không phải là người, vì kẻ đó không có chân, chỉ để lại từng dấu chân máu trên mặt đất. Tóc gã ta ướt sũng che khuất khuôn mặt, có chất lỏng đỏ sền sệt chảy vào bộ quần áo đen dính nhớp.
Dưới ánh đèn sáng trưng, giữa đại sảnh đầy người, Vương Đức rùng mình một cái. Nếu trước đó hắn ta chỉ tin 20% vào những lời về nhân vật chính của nơi này, thì giờ đã tin đến 80%.
Tiểu Từ nói trước đây Đoạn Xuân Thủy thường xuyên đưa người đến khoa đó.
Vương Đức nhìn bảng đăng ký nhân vật chính của khoa Não Yêu, hỏi nhân viên: “Đoạn Xuân Thủy… anh ấy, năng lực của anh ấy là gì?”
“Năng lực của anh ấy?” Nhân viên từ tốn ngẩng đầu, đẩy gọng kính đang trượt xuống, không nói gì, chỉ nở một nụ cười hòa nhã nhưng đầy hàm ý sâu xa.
Sự sụp đổ của Vương Đức cuối cùng cũng như đê vỡ lũ tràn, hắn ta ôm đầu rít lên: “Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!”
“Từ ba năm trước đã xuất hiện hiện tượng tiểu thuyết xâm chiếm rồi. Thông thường có hai dạng xâm chiếm.
Loại thứ nhất là nhân vật chính từ trong tiểu thuyết xuất hiện. Những nhân vật này mang theo hào quang chính và bàn tay vàng, ảnh hưởng đến người và môi trường xung quanh, khiến hiện thực biến thành tiểu thuyết.”
“Loại thứ hai là tiểu thuyết trao hào quang chính và một phần bàn tay vàng cho một người nào đó trong thế giới thực, thông qua người này để xâm chiếm hiện thực, sử dụng ý chí của tiểu thuyết để tác động lên ngày càng nhiều người.”
“Vương Đức thuộc dạng thứ hai, là một nam chính nửa vời bỗng dưng có hào quang chính trong tiểu thuyết.”