Tiểu Từ thở dài, với kẻ chỉ chìm đắm trong các truyện điển hình này, cậu ta cũng hết cách: “Mỗi loại bàn tay vàng đều có lý do để tồn tại. Nếu tiếng lòng của Chu Chu có thể bị nghe thấy, điều đó chứng tỏ nó biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết. Với chúng ta, tiếng lòng của em ấy chẳng khác gì một dạng tiên đoán.”
Dù rằng tiên đoán của nhà cô bé thường xuyên bị lệch hướng.
Vương Đức cúi đầu, ngơ ngác nhìn cô bé ba tuổi rưỡi. Cô bé ôm ly trà sữa, uống ừng ực.
“Chu Chu còn có…”
“Đủ rồi, ký nhanh lên, ký xong còn nộp.” Đoạn Xuân Thủy cắt ngang lời lải nhải của Tiểu Từ.
“Rõ!” Tiểu Từ biết đội trưởng đã mất kiên nhẫn, vội dúi bút vào tay Vương Đức đang thẫn thờ, không khuyên thêm gì, ân cần nắm lấy tay hắn ta ký lên Hiệp ước không chế nhạo giữa các loại truyện.
Vương Đức chỉ kịp nhìn thấy điều khoản đầu tiên: [Truyện không phân cao thấp, tại trung tâm tái giáo dục nhân vật chính, các nhân vật chính tôn trọng lẫn nhau, đối xử bình đẳng, không chế nhạo] thì đã bị Tiểu Từ lôi tới quầy đăng ký.
Tiểu Từ bắt đầu lẩm bẩm: “Nam chính điển hình thuộc khoa gì nhỉ? Xem ra cũng thuộc khoa nam chính đại nam tần, là khoa bá tổng chăng?”
Lúc này, Vương Đức mới nhìn thấy ba cửa sổ gần đó: Khoa Não Yêu, Khoa Bá Tổng, Khoa Bệnh Kiều.
“Khoa bá tổng của chúng tôi có yêu cầu cao.” Một ông lão tóc bạc ở cửa sổ khoa bá tổng ló đầu ra, liếc hắn một cái rồi khinh bỉ hừ một tiếng: “Đừng có nhét bừa bãi mấy người như thế này vào!”
Vương Đức: “…”
Một tiếng trước, hắn ta còn là nhân vật chính của thế giới, mọi người đều xoay quanh hắn ta. Vậy mà giờ đây, lại bị ghẻ lạnh đến mức này?
Thế giới đảo lộn, hắn ta bị đả kích đến mức không nói được lời nào, đầu óc rối bời.
“Bá tổng cái gì, chẳng qua là não yêu thôi?” Đoạn Xuân Thủy tựa vào bàn phía sau họ, đôi chân dài khiến cái bàn ký chỉ chạm tới đầu gối anh, ngay cả hành động lười biếng của anh cũng toát lên vẻ tao nhã: “Đã biết mình là nhân vật chính trong truyện nam tần, sao không mua vé số, lại chỉ chăm chăm tán tỉnh nữ sinh? Dù sao thì cũng phải thử tìm cách kiếm chút tiền chứ?”
Vương Đức: “…?”
Anh ta nói thật có lý. Sao mình không nghĩ đến việc mua vài tờ vé số nhỉ? Dù gì mình cũng sẽ sở hữu tài sản khổng lồ, trước tiên nên kiếm chút đỉnh đã!
Nếu hắn ta ngay từ đầu mua xổ số trúng thưởng, hắn ta không dám tưởng tượng mình đã sống sung sướиɠ đến mức nào.
Vương Đức hối hận đến mức suýt nữa vỗ đùi.
“Ơ?” Một nam sinh ở cửa sổ khoa Não Yêu đang bận điền hồ sơ, nghe thế thì ngẩng đầu lên.
Cho một nam chính điển hình vào khoa Não Yêu? Anh tự nghe xem, nực cười đến mức nào?
Nhưng khi ngẩng lên thấy người nói là Đoạn Xuân Thủy, anh ta đành nuốt lời định nói xuống, cay đắng gật đầu.
“Vậy cứ thế đi, Vương Đức được ghi vào khoa Não Yêu, xong.” Đoạn Xuân Thủy dường như không còn buồn ngủ, đứng dậy sải bước về phía thang máy.
“Yeah!” Chu Chu cuối cùng cũng buông ly trà sữa, lạch bạch chạy theo sau.
Vương Đức: “…”
Dù hắn ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng hắn ta, người sẽ có vô số mỹ nhân và tạo dựng đế chế kinh doanh, lại phải vào cái gọi là khoa Não Yêu? Không qua loa sao?
Khi mới vào đây, hắn ta thấy nơi này giống như một trung tâm hành chính trật tự, giờ nhìn lại, chẳng phải chỉ là một cái sân khấu tạp nham không đáng tin sao?!
“Ê!”
Chỉ còn Tiểu Từ chưa rời đi thì bị Vương Đức gọi lại.
Cậu ta quay đầu nhìn Vương Đức, khóe miệng bị Giang Niệm tát rách vẫn còn rỉ máu, trong mắt tràn đầy mơ hồ. Tên nam chính truyện ngựa giống ngạo mạn này lúc này trông có chút đáng thương.
Tiểu Từ thở dài: “Đừng trách chị Giang Niệm đánh cậu, hai người đúng là khắc nhau từ trong cốt tủy. Cậu còn dám nhìn chị ấy bằng ánh mắt đó nữa cơ à.”
“Trời sinh khắc nhau? Lẽ nào cô ta cũng là nhân vật chính?” Vương Đức cảm thấy dù có nghe tin Giang Niệm là nhân vật chính, hắn ta cũng có thể bình tĩnh chấp nhận được.