Sau Khi Nhóm Nhân Vật Chính Mang Tiểu Thuyết Xâm Chiếm Thực Tại

Chương 7

Vương Đức theo phản xạ nhận lấy, cứ tưởng là hợp đồng thừa kế tài sản gì đó. Nhưng khi cúi đầu nhìn, hắn ta thấy trên giấy viết: “Hiệp ước không chế nhạo giữa các loại truyện.”

Vương Đức: “…?”

“Đây là thứ quỷ quái gì? Các người đang làm gì vậy?” hắn ta bất mãn gào lên.

“Chỉ cần ký vào, có lợi cho cậu đấy. Ở một góc độ nào đó, đây là hiệp ước bảo vệ cậu.” Đoạn Xuân Thủy đáp.

“Anh nói gì vậy? Anh chẳng phải đã biết thân phận của tôi rồi sao?” Vương Đức lớn tiếng chất vấn, khiến những người mặc đồng phục gần đó liếc nhìn không hài lòng.

“Nhân vật chính.” Đoạn Xuân Thủy đáp gọn lỏn hai chữ, rồi chỉ về phía một nhóm người trước mặt: “Cô ấy cũng là nhân vật chính, anh ta cũng thế, anh ta nữa.”

Ngón tay anh dừng lại trên đầu cô bé bên cạnh:“Ngay cả con bé này cũng là.”

Vương Đức: “?”

“Ngay cả con bé đó mà cậu cũng không bằng. Loại nhân vật chính văn phong cũ kỹ như cậu ở đây chỉ là trò cười thôi. Không ký thì cậu nghĩ gì vậy?” Đoạn Xuân Thủy tỏ vẻ không hiểu nổi và không hài lòng.

Vương Đức rất lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại. Trước đây, hắn ta luôn cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này, là người đứng trên đỉnh cao nhất của trung tâm thế giới.

Vậy mà bây giờ lại có người nói với hắn ta rằng, thực chất hắn ta chỉ là kẻ nằm ở đáy chuỗi khinh thường?

“Làm sao có thể?!”

Tiểu Từ nhìn ra hôm nay đội trưởng đã cố hết sức để nói được những lời này, vội vàng nói thay: “Chẳng có gì là không thể cả.”

Anh đứng cạnh cô bé, giới thiệu: “Chu Chu, ba là bá tổng, mẹ là mang bầu bỏ chạy. Em ấy chính là nhân vật thiên tài thần đồng trong truyện, ba năm sau trở về nước, thông thạo tám ngoại ngữ, có thể đối đầu với ba mình.”

Cô bé Chu Chu uống một ngụm trà sữa.

Vương Đức: “???”

Phản ứng đầu tiên của hắn ta là: “Dựa vào đâu mà nói nó hơn tôi? Nó cũng là nhân vật chính trong truyện cũ mà, mang bầu bỏ chạy thì cao quý hơn truyện điển hình sao?”

Hắn ta cũng từng nghe về các truyện mang bầu bỏ chạy, như “Tiểu kiều thê mang thai trốn chạy của bá tổng nghìn tỷ”. Những truyện này xuất hiện gần như cùng thời với loại truyện mà hắn ta yêu thích, giờ đây cũng đã bị thời đại đào thải.

“Thứ nhất, cậu đã vi phạm Hiệp ước không chế nhạo giữa các loại truyện.” Tiểu Từ lờ đi lời nói của đội trưởng lúc trước, chỉ nhắm vào nhân vật chính trước mắt: “Thứ hai, cậu đã bỏ qua một thông tin quan trọng: tuổi của Chu Chu.”

“Tuổi của nó?” Vương Đức cúi đầu nhìn cô bé thấp bé, tuổi tác của nó thì liên quan gì? Chẳng phải chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi sao?

“Nếu Chu Chu chỉ là ‘quả bóng’ trong mang bầu bỏ chạy, vậy nhân vật chính là mẹ nó chứ không phải nó.” Tiểu Từ nói: “Chu Chu thực ra đã ba tuổi rưỡi.”

Vương Đức mờ mịt: “Ba tuổi rưỡi thì sao?!”

Tiểu Từ lắc đầu, trông hắn ta chẳng khác gì người chỉ mê mẩn truyện điển hình mà chẳng quan tâm đến thể loại khác: “Thời gian gần đây, nhân vật ba tuổi rưỡi là xu hướng thống trị các truyện nữ tần.”

Vương Đức: “???”

Cái thế giới gì đây, nhân vật chính dù không cưa gái, chẳng cần mỹ nam, thì ít nhất cũng phải vượt mọi thử thách, đánh bại kẻ thù chứ? Từ bao giờ mà một đứa bé ba tuổi rưỡi cũng có thể trở thành nhân vật chính?

Hắn ta vẫn không phục: Dù cho nó có ưu thế về tuổi tác, dù thông thạo tám ngoại ngữ thì sao chứ, hắn ta còn có thể nghe được tiếng lòng của người khác, không phải so với mấy ngoại ngữ còn lợi hại hơn à?

“Điều quan trọng hơn là…” Tiểu Từ nói tiếp: “Nó có một năng lực còn đặc biệt hơn nữa: Tiếng lòng của em ấy có thể bị người khác nghe thấy.”

Vương Đức: “?????”

“Tiếng lòng là năng lực của nó?!”

Tiểu Từ bình thản hỏi: “Cậu không nghĩ rằng việc nghe được tiếng lòng người khác là năng lực của mình, từ đó càng chắc chắn rằng mình là nhân vật chính của thế giới này sao?”

“…” Một sự im lặng đầy bối rối và kinh ngạc.

Vương Đức khó mà chấp nhận được: “Không đúng! Nghe được tiếng lòng người khác mới là bàn tay vàng, bị người khác nghe thấy tiếng lòng chẳng phải là bất lợi sao?”