Sau Khi Nhóm Nhân Vật Chính Mang Tiểu Thuyết Xâm Chiếm Thực Tại

Chương 6

Cô bé hí hửng chạy tới trước mặt Đoạn Xuân Thủy. Anh chỉ tay về phía chiếc xe của Giang Niệm, còn chưa kịp mở miệng, cô bé đã giơ tay chỉ vào mũi anh, chu môi nói:

“Đoạn Xuân Thủy, anh quên lúc ở viện phúc lợi anh đã nói gì rồi sao? Anh từng nói sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh đã nói anh...”

Đoạn Xuân Thủy ngẩng đầu nhìn trời, khẽ xoa đôi tai sắp bị chai cứng của mình, rồi nhấc cô bé đặt vào ghế sau.

Vừa ngồi lên xe, cô bé lập tức im bặt, dùng ống hút của ly trà sữa chặn miệng mình lại, uống ừng ực.

Đoạn Xuân Thủy ngồi ghế phụ, Tiểu Từ lái xe, bám theo xe của Giang Niệm phía trước, nhanh chóng chạy về phía Tây Nam của khu Thượng Thành.

Trên đường đi, Vương Đức không nói gì. Hắn ta nhận ra biểu hiện của mình lúc ở trường chẳng xứng với vai trò nhân vật chính chút nào. Sau khi tự kiểm điểm, hắn ta đã chín chắn hơn nhiều.

Hắn ta không mấy lo lắng, bởi hắn ta biết mình là nhân vật chính. Dù có rơi vào tình huống nguy hiểm thế nào, nhân vật chính cũng đều có thể hóa nguy thành an. Thậm chí, những khó khăn cũng sẽ biến thành phần thưởng.

Lấy lại bình tĩnh, hắn ta thử sử dụng năng lực mới thức tỉnh vừa rồi, lắng nghe suy nghĩ trong lòng của những người trong xe, xem họ là ai và định đưa hắn đi làm gì.

Tiếng lòng đầu tiên hắn ta nghe thấy đến từ cô bé bên cạnh. Có lẽ do suy nghĩ của trẻ con đơn giản hơn nên dễ dàng nghe thấy hơn. Hắn ta quyết định bắt đầu từ cô bé này, tiến lại gần cô bé thêm chút nữa, chăm chú lắng nghe.

[Tên ngốc này đang làm gì vậy?]

“...”

Quả nhiên, hắn ta có thể nghe thấy.

Hắn ta thực sự là nhân vật chính.

Hắn ta tiếp tục tiến sát về phía Đoạn Xuân Thủy đang ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại cố gắng lắng nghe suy nghĩ của anh.

[Anh ta không biết Đoạn Xuân Thủy đang rất muốn đấm anh ta một trận sao?]

“...”

Vương Đức len lén quan sát Đoạn Xuân Thủy qua gương chiếu hậu. Anh ngồi tựa hờ hững vào ghế phụ rộng rãi, mí mắt khẽ nhếch, không biểu lộ rõ ý định muốn đánh người, nhưng lại toát ra vẻ đáng sợ khó hiểu.

Nghĩ đến kiến thức vật lý học được hồi cấp hai, hắn ta nhận ra mình có thể nhìn thấy Đoạn Xuân Thủy qua gương, thì anh cũng có thể nhìn thấy hắn ta. Vương Đức lập tức ngồi lùi lại, chỉnh tư thế ngay ngắn.

Một lúc sau, hắn ta lại thử lắng nghe suy nghĩ của Tiểu Từ đang lái xe, nhưng điều nghe được vẫn chỉ là tiếng lòng của cô bé đang uống trà sữa kia.

Dọc đường, sau nhiều lần thử nghiệm, hắn ta đi đến kết luận: hiện tại hắn ta chỉ có thể nghe thấy suy nghĩ của trẻ con.

Không khai thác được thông tin gì hữu ích, hắn ta bị đưa xuống xe và dẫn vào một thang máy trông rất bình thường. Thang máy không có nút bấm tầng, chỉ cần có người vào là tự động hạ xuống.

Rõ ràng đây là một cơ quan bí mật. Vương Đức đưa ra hai giả thuyết. Một, cơ quan này liên quan đến tiền, có thể ai đó — người thân ở xa hoặc một đại nhân vật nào đó xem trọng hắn ta, đã để lại cho hắn một khoản kếch xù.

Hai, đây là nơi liên quan đến năng lực thức tỉnh của hắn ta, đúng như những gì họ nói, để dạy hắn ta cách phát huy tối đa khả năng của nhân vật chính.

“Đinh!”

Thang máy mở cửa.

Dưới ánh đèn rực rỡ, đại sảnh người qua lại tấp nập, giống hệt như trung tâm hành chính công mà Vương Đức từng đến. Trước từng cửa sổ giao dịch là những người đang làm việc lác đác, vài người mặc đồng phục đen giống nhau, vài người mặc trang phục bình thường như họ, còn có một số mặc đồ kỳ lạ như đang cosplay.

So với trung tâm hành chính công, nơi này nghiêm trang hơn nhiều. Xung quanh đại sảnh là một hàng người mặc đồng phục đen đứng canh gác, tay cầm vũ khí mà Vương Đức không nhận ra, ánh mắt nghiêm nghị quan sát khắp nơi.

Vừa bước ra khỏi thang máy, một người cúi chào Đoạn Xuân Thủy, gọi anh là “Đội trưởng Đoạn” rồi đưa cho anh một tờ giấy. Anh nhận lấy, chuyển nó cho Vương Đức.