Hai con quạ bay ngang qua bầu trời.
Dưới đất, có một người đàn ông nằm đau đớn đến mức rít lên từng cơn.
Hắn ta dùng một tay ôm lấy phần dưới cơ thể, tay còn lại thì cổ tay vặn vẹo, bất lực áp xuống mặt đất bị mặt trời thiêu đốt. Đôi mắt hắn ta đỏ mọng, khóe miệng nứt toác, chảy máu.
Một người phụ nữ thong thả đeo kính gọng đen, che đi ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt: “Xin lỗi đội trưởng, tôi nhất thời không kìm chế được.”
Đoạn Xuân Thủy “ừm” một tiếng: “Lúc nãy ai nói cậu ta sẽ bị tôi đánh vậy?”
[Bị chị Giang Niệm đánh cũng nằm trong dự đoán của em.]
Cô bé kéo kính râm xuống một chút, đôi mắt như nho đen nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất, rồi lại nhanh chóng đẩy kính râm lên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Khi hoa khôi trường nhận ra thì Vương Đức đã nằm dưới đất, đau đến mức không nói nổi một lời. Cô “á” lên một tiếng, định chạy đến đỡ Vương Đức.
—— Nhưng chưa kịp cúi người, cô đã bị một cánh tay chắn ngang lại.
“Đừng quan tâm cậu ta.” Giọng nói như vừa tỉnh dậy, mang theo chút khàn khàn, vang lên bên tai, trầm trầm, tạo thành dư âm trong đầu còn hỗn loạn.
Hoa khôi nhìn theo cánh tay, ánh mắt dừng lại trên người ngăn cô lại. Đó là một người đàn ông đẹp đến quá đáng, đôi mắt anh hơi khép. Phản ứng đầu tiên của cô là: lông mi của anh ấy thật dài. Nhưng khi đôi mắt uể oải ấy mở hẳn ra, trong đó dường như có một hồ nước sâu thẳm, khiến đầu óc đang nóng bừng của cô lập tức tỉnh táo.
“Em thích cậu ta ở điểm nào?” Anh hỏi.
Hoa khôi ngẩn ra trong giây lát, nhìn khuôn mặt trước mắt, rồi nhìn gương mặt méo mó vì đau đớn của Vương Đức dưới đất, cô bần thần rất lâu.
Trong lúc cô còn đờ người, Đoạn Xuân Thủy nắm cổ áo Vương Đức, nhẹ nhàng xách hắn ta lên.
“Các người, các người có biết tôi là ai không!” Vương Đức cố chịu đau hét lớn: “Kẻ nào dám đánh tôi sẽ không có kết cục tốt đâu! Các người lại dám đánh tôi!”
Vương Đức chỉ hoảng hốt một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hắn ta đọc nhiều tiểu thuyết lắm rồi, biết rằng đôi khi màn “vả mặt” cần phải trải qua vài bước quanh co, nếu đánh thẳng tay thì lại không sướиɠ lắm. Cần để phản diện thắng một lần, nhảy càng cao thì rơi càng thảm, vả mặt mới càng đã.
“Tôi khuyên các người mau xin lỗi tôi ngay bây giờ, nếu không thì...”
“Biết rồi, nhân vật chính đại nhân.”
Một câu của Đoạn Xuân Thủy khiến Vương Đức, đang la hét liên tục, đột nhiên câm nín. Một lúc sau, hắn ta mới không chắc chắn hỏi: “Anh, anh nói gì? Anh biết tôi là...?”
“Ừ.” Đoạn Xuân Thủy nói một cách thành thạo: “Cậu là nhân vật chính của thế giới này, thế giới này sẽ xoay quanh cậu. Những mỹ nữ trong trường đều sẽ thuộc về cậu, sau này các nữ minh tinh trong giới giải trí cũng sẽ là của cậu. Cậu còn sẽ thành lập đế chế kinh doanh của mình, giàu nhất thế giới.”
Vương Đức sững người.
Hắn ta không ngờ anh lại biết hắn ta là nhân vật chính, hơn nữa còn nói đúng từng chi tiết.
“Vậy sao anh còn không thả tôi ra? Các người định đưa tôi đi đâu?” Vương Đức cảnh giác hỏi: “Các người sẽ không đưa tôi vào bệnh viện tâm thần đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, tôi không điên đâu, dù nghe có vẻ kỳ lạ nhưng tất cả đều là sự thật. Không tin thì cứ hỏi quanh trường mà xem!”
“Làm sao mà đưa cậu vào bệnh viện tâm thần được? Chúng tôi sẽ đưa cậu đi học cách tối đa hóa năng lực của nhân vật chính.” Đoạn Xuân Thủy nói như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
Vương Đức bán tín bán nghi, ép bản thân bình tĩnh lại, suy nghĩ lại vị trí của nhóm Đoạn Xuân Thủy trong tiểu thuyết. Nhưng trong những câu chuyện hắn ta từng đọc, chưa từng có kiểu nhân vật nào như thế này cả!
Đoạn Xuân Thủy nhét nhân vật chính mặt mày thâm tím, đang cố gắng suy nghĩ, vào trong xe. Ở phía đối diện, Giang Niệm cùng hoa khôi lên một chiếc xe khác.