Ngoài Tôi Ra Không Ai Dám Gọi Chồng Tôi Là Chó!

Chương 4: So tài

Chu Hi Hoa trở về phòng với tâm trạng bức bối. Cậu không hề trông cậy Cao Bách Điền sẽ làm theo mọi yêu cầu, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại ngoan ngoãn kia của hắn được Chu Lục lo lắng. Chu Hi Hoa không nhịn nổi tơ mắt ánh lên sự ghét bỏ.

“chậc!” Chu Hi Hoa mím chặt môi, đôi mắt hơi nheo lại. Dòng suy nghĩ cứ thế lướt qua tâm trí Chu Hi Hoa một hồi trước khi cậu kịp nhận ra rằng cậu đã đứng trước cửa phòng Cao Bách Điền.

Rõ ràng là có ngẩn người ra một thoáng, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã gõ cửa như lẽ thường.

Sau một lúc yên ắng, cánh cửa được mở ra bằng một cánh tay ướt sũng, tay còn lại vẫn còn nắm lấy chiếc khăn lau nhẹ qua mái tóc rối bù.

Cao Bách Điền chớp mắt, nhìn ra sự chú ý của Chu Hi Hoa cũng đang đặt lên phần thân trên lộ liễu của chính hắn. Cao Bách Điền không ngại chủ động mở lời trước: “Cậu đến có việc gì không?”

Chu Hi Hoa không hề nhận ra mình đã đứng đó nhìn lâu tới mức đôi mắt sắp nở hoa cho đến khi Cao Bách Điền khẽ đưa tay ra và chạm vào mái tóc vàng ánh của cậu.

“Có vào không?”

“Sao?” Chu Hi Hoa bực dọc hất tay hắn ra, vẻ mặt rõ ràng đang rất cau có. Song, cậu ta vẫn rất thong thả bước vào phòng Cao Bách Điền như thể được mời, tự nhiên ngồi xuống, chân bắt chéo lại và chống một tay lên cằm. Tư thế tao nhã như thể đã được mài dũa từ trước đó.

Cao Bách Điền khẽ rời tầm mắt, vừa mới tắm xong nhưng hiện tại hắn cảm thấy cổ họng khô khốc lạ thường.

“Tôi đi lấy nước.” Cao Bách Điền quay lưng, đi đến chiếc bàn được sắp xếp gọn ràng rồi rót một cốc nước. Bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi Chu Hi Hoa mở lời.

“Chuyện hôm nay là sao đây?” Chu Hi Hoa nhướng mày, khẽ đưa lưng dựa vào thành ghế, đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm nhìn đăm vào gương mặt Cao Bách Điền, muốn đoán xem con người hắn có bao nhiêu bí mật mà cậu không biết.

“Tôi không hiểu.”

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?... Cậu cố tình để bị ướt, sau đó có cái cớ để bố tôi lo lắng. Như vậy, không phải mưu kế bẩn thỉu thì là gì?”

Chu Hi Hoa nhún vai, ngón tay trắng thon mẫn mê đôi má của mình, dáng đầu nghiêng về một bên. Tự hỏi cậu đoán đúng được mấy phần khi Cao Bách Điền là một kiểu người khó đọc vị nếu chỉ nhìn qua ánh mắt.

“....” Cao Bách Điền im lặng không nói gì, sự âm u và lạnh lẽo toát ra từ khí chất trưởng thành hơn so với độ tuổi hiện tại của hắn. Cao Bách Điền đứng dậy khỏi ghế, đến gần hơn để nhìn rõ Chu Hi Hoa.

Đôi tay Cao Bách Điền trụ lên hai thành ghế, một chân đặt giữa hai chân Chu Hi Hoa. Ánh mắt hắn đỏ rực, nhìn trực diện vào sự bối rối trên nét mặt sáng ngời và xinh đẹp của cậu ta.

“Cậu là đồ đáng ghét, miệng lưỡi độc địa, luôn xem bản thân là đúng!...Một tên ngốc nghếch mắc bệnh công chúa nhưng vẫn cho bản thân mình thông minh.” Giọng Cao Bách Điền bình thản như thể đã chờ đợi ngày nào đó có thể thốt ra những lời này. Hắn hài lòng nhìn biểu cảm cau có và gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ của Chu Hi Hoa.

Cậu ta ngẩn người trước sự chất vấn đột ngột của Cao Bách Điền. Ngu ngốc? Mắc bệnh công chúa? Chu Hi Hoa nghiến răng đẩy mạnh Cao Bách Điền, không ngờ cũng có một ngày cậu bị xúc phạm đến như thế này.

Trái ngược với phản ứng của Chu Hi Hoa, Cao Bách Điền thờ ơ đứng lên, trưng ra vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn không để Chu Hi Hoa có thời gian chạy khỏi căn phòng. Đôi tay trượt xuống eo, gian xảo đẩy mạnh Chu Hi Hoa xuống giường, đặt cậu nằm trong vòng kiểm soát của hắn. Cao Bách Điền rơi vào trầm tư, trong đầu hiện ra vài hình ảnh khiến hắn không nhịn được liếʍ môi, giương đôi mắt đỏ ngầu không tỉnh táo nhìn Chu Hi Hoa chằm chằm.

“Tôi có thể chịu được.” giọng Cao Bách Điền trở nên nặng nề. Chu Hi Hoa cũng có thể cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của hắn đang mò vào trong áo, mân mê sóng lưng dần trở nên nhạy cảm của cậu.

“ah! Cậu phát bệnh cái gì thế?! Mau bỏ ra!” Chu Hi Hoa gào lên, trước mắt cậu dự cảm không lành về sự thay đổi thái độ của Cao Bách Điền. Tay chân cậu huơ loạn xạ, chẳng mấy chốc cả tứ chi đều bị đối phương kìm chặt trong gang tất.

Cao Bách Điền chau mày, hắn siết chặt lực nắm nhưng rồi lại thả lỏng sau khi nhớ ra thể trạng Chu Hi Hoa không giống hắn, rất yếu, lại còn hay bệnh.

“...Tôi! dù cho cậu dùng mọi cách để trả đũa tôi cũng không sao. Đánh tôi cũng được, khóa cửa nhốt tôi đứng dưới mưa tôi cũng sẽ ngoan ngoãn để cậu chơi đủ. Nhưng chỉ riêng một chuyện!” Cao Bách Điền hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một chút uất ức và mệt mỏi.

“Đừng bao giờ được nghĩ đến chuyện tôi sẽ chiếm lấy vị trí của cậu!...Bởi vì chú Lục...yêu cậu rất nhiều.”

Chu Hi Hoa nằm bất động, cậu mở to đôi mắt nhìn đăm vào gương mặt được phóng đại trước cậu. Cao Bách Điền chỉ lộ ra một biểu cảm chịu đựng, nhưng lại khiến Chu Hi Hoa bất giác rơi vào và chìm trong rung cảm kỳ diệu.

Cậu thật sự phát bệnh nữa rồi.

“Cậu...cậu thì biết gì về bố tôi chứ?! Nếu không phải vì lý do đó thì cậu đến đây với mục đích gì?” Chu Hi Hoa cứng đầu hét lên, cậu nghiến răng, cảm thấy cổ họng và đầu lưỡi không ngừng khô khốc, khóe mắt không kìm được chảy xuống giọt lệ ngắn dưới làn da trắng nhợt nhạt.

Cao Bách Điền im lặng, ngón tay hắn lướt nhẹ trên má Chu Hi Hoa, lau đi giọt nước mắt một cách nhẹ nhàng. Tại sao, hắn lại cảm thấy Chu Hi Hoa dù có khóc, cũng có thể xinh đẹp đến vậy.

Cùng là một thằng con trai, nhưng Cao Bách Điền không thể không phủ nhận Chu Hi Hoa thậm chí còn đẹp hơn tất thảy những đứa con gái hắn gặp trên đời. Sóng mũi cao, đôi mắt sâu như được ví với mảnh pha lê ngọc bích, mái tóc vàng óng xoăn lọn đi duy truyền từ mẹ. Hay đến cả dáng người cao nhưng mảnh khảnh, nước da trắng đến mức trong suốt, dễ vỡ.

Cao Bách Điền không chớp mắt, hắn khô khan nuốt nhẹ nước bọt rồi cúi đầu xuống thấp hơn, gần hơn đến khi chỉ có thể thì thầm: “Cậu muốn biết?”

“Vậy thì chúng ta so tài đi.” Cao Bách Điền dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Trong tất cả các kỳ thi sắp tới. Hãy thắng tôi bằng năng lực của mình. Tôi sẽ nói cho cậu biết mục đính của tôi và,... lần này tôi sẽ không nhường cậu nữa đâu!”