Chu Hi Hoa rời khỏi căn phòng vẫn chưa hết bàng hoàng. Rõ ràng là ban đầu cậu là người nắm thế chủ động, thế nhưng chỉ trong chốc lát, Cao Bách Điền lại có thể dễ dàng lật ngược ván cờ, còn ngang ngược ép cậu xuống giường rồi nói những lời kỳ lạ.
Chu Hi Hoa tự vỗ mặt mình, đôi mắt nheo lại trấn tĩnh. Vì tình trạng hiện tại của cậu có lẽ vẫn chưa tỉnh táo nên có thể kết luận những chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là trùng hợp. Huống hồ, Cao Bách Điền lúc nãy rất khác, không phải Cao Bách Điền điềm tĩnh, ngoan ngoãn nghe lời mà cậu tiếp xúc ban đầu.
Chính là như vậy!
Chu Hi Hoa nhếch môi vỗ tay cái ‘bốp’. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng Cao Bách Điền tóe lên tỉa lửa. Cậu nghiến răng, quay trở về phòng của mình với tâm trạng như chôn vào trong chảo dầu. Vừa đi vừa lẩm bẩm: “thằng khốn...thằng khốn...thằng khốn!...”
Cậu bước đi không phát ra tiếng động, đi đến một ngã rẽ thì dừng lại. Người phụ nữ vẫn không ngừng thốt lên những âm thanh khó nghe, đặc biệt dùng giọng điệu bề trên khi nói chuyện với người đàn ông đối diện.
Chu Hi Hoa nhận ra đó là Mộc Đình, ả đàn bàn ngu xuẩn mà cậu vẫn thường thì thầm trong đầu. Nghe loáng thoáng vài từ, Chu Hi Hoa có thể xác định ả ta đang nhắc đến Cao Bách Điền.
Có vẻ Mộc Đình cũng đang nhắm đến hắn. Thật xúi quẫy! Ngay cả khi Chu Hi Hoa nghĩ vậy, cũng không biết Cao Bách Điền rốt cuộc có sức hút gì mà có thể khiến những xui xẻo chủ động tìm tới hắn.
Lần này là gì đây? Chu Hi Hoa tự hỏi, nhướng mày rồi dựa vào bức tường cạnh đó, ở khoảng cách này cậu có thể dễ dàng nghe toàn bộ câu chuyện mà nếu bị phát hiện cũng có thể biện minh rằng, đây là nhà của cậu. Đứng ở đâu, ngồi ở đâu cũng không có ai có quyền lên tiếng.
“Hừ, chẳng phải tôi đã nói chú không được mở cửa cho thằng nhóc đó rồi sao? Ai cho chú cái gan làm trái lời của tôi vậy hả??”
“Mộc phu nhân à...tôi sống và làm việc ở đây cũng được hơn ba mươi năm rồi, cũng chưa bao giờ nhìn người sai. Thằng bé này rất tốt bụng, nó chắc chắn chưa từng làm hại ai, làm sao...làm sao tôi có thể nhẫn tâm để nó đứng dưới trời mưa được chứ!”
Là quản gia Trần, một người dù không quá thân thiết với Chu Hi Hoa, nhưng sự tồn tại và vị trí của ông trong ngồi nhà này không phải ai cũng có thể xem thường.
Ba mươi năm làm việc cho Chu Lục, hai người bọn họ có thể xem nhau như những người bạn tâm giao. Chu Lục thật ra không xem chú Trần là quản gia, và cũng đã từng đề nghị muốn giúp ông ấy có một cuộc sống tốt hơn. Song, ông vẫn muốn làm việc ở Chu gia thay vì phải ngồi một chỗ mà không vận động.
Người già thường không thích sự buồn chán mà.
Có ai ngờ được Mộc Đình lại không biết gì đến cả phép tắc, còn làm ra bộ dạng chủ tớ, không tôn trọng và thốt lên những lời ngu ngốc mà đến Chu Lục còn chưa từng nghĩ đến.
Chu Hi Hoa phải nhận ra điều này từ sớm mới đúng. Rằng cậu đã để yên cho một kẻ thậm chí còn chẳng có máu mủ ruột thịt với mình trong chính căn nhà suốt những năm qua, để ả ta tự tung tự tác, hay ngang ngược chạm vào con mồi mà cậu đã nhắm trước.
Không thể.
Một cái nghiến răng phát ra âm thanh nhẹ trong cổ họng. Chu Hi Hoa đeo lên mặt biểu cảm lạnh nhạt, che giấu đi cảm xúc và những trò đùa ở một góc kín kẽ chẳng ai biết.
“Thế là xong.”
Chu Hi Hoa vui vẻ ngân nga điệu hát trong khi nhìn gương mặt điển trai của mình phản chiếu qua tấm gương, đan xen là những nét chữ đỏ nguệch ngoạc . Cậu nở nụ cười không quá rõ ràng, hài lòng ném vật chứng vào trong sọt rác rồi mới thực sự quay trở về phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, từ phòng của Mộc Đình vang lên tiếng hét thất thanh của cô ta. Có sự giận dữ, sợ hãi và run rẫy trong khi ngón trỏ chỉ thẳng vào tấm gương bàn trang điểm.
“Là ai!! Rốt cuộc là kẻ nào dám vẻ bậy lên đó hả?!!”
Ánh mắt Mộc Đình quét ngang, dọc những kẻ hầu, kẻ hạ xung quanh cửa. Và dĩ nhiên chẳng có ai dám lên tiếng cho lời cáo buộc trên.
Có lẽ tự cảm thấy nhục nhã vì không tìm ra thủ phạm trong bộ dạng lấm lem kia, nên Mộc Đình đã phải cắn răng đứng dậy, hít thở thật sâu rồi đợi Chu Lục đến mới tiếp tục nức nỡ.
“Được rồi, được rồi mà...chắc ai đó chỉ đùa thôi, em đừng khóc nữa nha, nha...”
Chu Lục vừa vỗ về Mộc Đình vừa quơ tay xua đuổi những kẻ hầu đi làm việc khác. Ông ảo não quay lại đánh giá từng câu chữ trên tấm gương. Nguyên câu ‘Đừng động vào đồ của tôi. Gϊếŧ!’. Chỉ nhìn thôi, phận làm cha bao nhiêu năm qua chẳng lẽ không nhận ra ai là người đã bày trò này.
Đúng là càng lớn càng khó bảo, nét chữ cũng càng lớn càng xấu.
Chu Hi Hoa đứng bên ngoài cửa phòng Mộc Đình cười không ngậm được mồm. Mặc kệ người đứng bên cạnh là Cao Bách Điền, cậu ta vẫn ôm bụng, bịt miệng như thể rất cố gắng không phát ra tiếng động.
“Ah...nhịn cười chết mất ~”
“Là cậu làm?...tại sao?”
“Hả?” Chu Hi Hoa sảng khoái thở dài, nụ cười trên môi cậu vẫn tươi như ngày mới, nhưng khi giọng nói thốt lên lại như biến thành một người khác: “Cậu hỏi tại sao ư?...hừm, đương nhiên vì tôi thích!”
Cao Bách Điền cao mày, khó hiểu nhưng lại không biết nên tiếp tục mở lời hay không. Thế rồi, bước chân của Chu Hi Hoa cứ lại văng vẳng bên tai, chậm rãi, và có một chút kiêu ngạo.
Hắn nhìn theo bóng lưng không chớp mắt, đến khi người kia đột nhiên dừng lại, như thể sực nhớ mà quay đầu lại.
“À này, chuyện đó không phải tôi làm đâu.”
Cao Bách Điền vẫn nhìn cậu, biểu cảm hắn lạnh nhạt.
“Nếu tôi làm, thì sẽ không dừng ở chuyện khiến cậu bị nhốt ở ngoài cửa thôi đâu.” Chu Hi Hoa nhếch mép: “Lần sau không được phép hiểu lầm tôi nữa!”
“Chó cưng ~”