Ngoài Tôi Ra Không Ai Dám Gọi Chồng Tôi Là Chó!

Chương 3: Bị nhốt ở bên ngoài

Đúng như dự đoán của Cao Bách Điền. “tôi không giận cậu.” “hôm nay về chung”. Chính là nói hắn chưa thấy cậu, thì đừng mơ về nhà.

Chu Hi Hoa nhất định đang dùng cách này để cảnh cáo Cao Bách Điền. Xem hắn ngốc, hay là trung thành đến mức trở thành kẻ ngốc.

Thế nhưng, Cao Bách Điền chưa từng nghĩ sẽ làm trái lời Chu Hi Hoa. Nhất là sau những gì Chu Lục đã làm với hắn và mẹ hắn. Hai chữ ‘gia đình’ đối với hắn hiện tại vẫn có phần nực cười. Cách Chu Lục luyên thuyên về đứa con trai, hay cách ông ta ôm lấy đôi tay chai sần của hắn với gương mặt đượm buồn.

Cao Bách Điền nghĩ, dù ông ta không làm vậy. Thì ngay cả khi hắn đối mắt với Chu Hi Hoa khoảnh khắc cả hai lần đầu gặp gỡ. Có lẽ hắn, đã lỡ trót yêu người con trai tuyệt đẹp này mất rồi.

Nếu hắn nói ra, liệu có quá thảm hại hay không?

“Tôi rất ghét cậu!”

“Cút đi! Đồ hôi hám!"

“Muốn ở lại đây?...được thôi, vậy làm chó của tôi đi.”

Cao Bách Điền khẽ thở dài. Bóng dáng hắn đứng một mình trơ trọi, cô độc rồi nhìn từng lớp học sinh tan học với biểu cảm không đổi. Ánh mắt hắn có phần mệt mỏi, đôi chân mày nhíu lại. Chớp mắt, giọng nói lạnh tanh.

“Cô muốn gì?”

“Sao? Biểu cảm của cậu là ý gì đây?” Lưu Ly cau mày, cô nàng bĩu môi rồi chống hai tay lên hông. “Chậc! Cậu đó....vẫn còn nợ tôi một lời cảm ơn.”

“Cảm ơn? Tại sao tôi phải làm thế?”

“Ơ...thì...tôi. Chính tôi là người giúp cậu giải đáp câu hỏi cuối.”

“Tôi đã, rất cố gắng để không bị phát h...”

Cao Bách Điền bước lên phía trước, tay hắn nắm chặt cổ tay Lưu Ly. Không hề mảy may chần chừ Lưu Ly có là nữ hay không. Mắt Cao Bách Điền đỏ ngầu, xung quanh hắn dường như tỏa ra một luồng áp bức đằng đằng khiến cô nàng không khỏi lạnh gáy.

“Cậu...cậu làm gì vậy?? Đau! Tôi đau!” Lưu Ly thở hỗn hển, cổ tay bị siết đến đỏ rần, “Mau buông ra. Đồ điên! Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi mà!!”

“Tôi cần cậu giúp?” Cao Bách Điền giận dữ thả tay Lưu Ly. Hắn nghiến răng, hai mắt u ám nhìn cô nàng đang run rẫy trước mặt.

“Đừng bao giờ làm như thế nữa.” giọng Cao Bách Điền lạnh tanh, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì. Hắn vẫn rất bình tĩnh cả khi điện thoại đột ngột rung chuông. Hắn bắt máy, vẻ mặt nhẹ nhõm và yên lặng lắng nghe giọng nói của người bên kia.

“Về nhà đi, bố đang đợi cơm đấy.”

“Ừm...tôi sẽ về ngay, không cần đợi cơm.”

“Tôi không có đợi cơm!”

“...Ừm, vậy cậu ăn ngon miệng.”

Lại cáu kỉnh nữa rồi. Cao Bách Điền chẳng buồn nói thêm, môi hắn cong nhẹ. Sau đó quay người rời khỏi trường ngay lập tức, mặc cho Lưu Ly vẫn ở phía sau, dường như đang bối rối trước khoảnh khắc vừa rồi.

Cao Bách Điền chạy bộ năm phút mới bắt được chiếc xe buýt để kịp về đến nhà trong vòng mười lắm phút. Thế nhưng, vì ngôi biệt thự cách biệt đường lớn khá xa, nếu muốn nhanh chóng, Cao Bách Điền phải bắt taxi rồi đi bộ thêm một lúc mới đến. Điều này đối với hắn thực sự sẽ khó sống trong những ngày tiếp theo. Cao Bách Điền không suy nghĩ nữa. Hắn thở hắt một hơi, thủ thế rồi chạy bộ về và tốn tổng cộng ba mươi phút tính từ trường đến nhà.

Tuy vậy, chẳng ai đoán được thời tiết những ngày cận tết lại bất chợt đến vậy. Sáng thì nắng, tối lại mưa rất to. Cao Bách Điền gần như ướt sũng đứng trước cổng lớn của biệt thự.

Xung quanh chẳng có một vệ sĩ hay người hầu. Có lẽ là cố ý khóa cửa, nhốt hắn ở ngoài.

Cao Bách Điền hơi mím môi, bộ dạng nhếch nhát, mồ hôi lúc nãy còn vương trên gương mặt giờ đã hòa làm một cùng nước mưa xối xả.

Hắn bấm chuông, lần một, lần hai...đến lần thứ ba mới xuất hiện một người đàn ông hớt hãi chạy ra mở cửa. Gương mặt ông ta bày ra vẻ tội lỗi, đôi tay run run che ô cho Cao Bách Điền, lẩm bẩm.

“Tôi xin lỗi...xin lỗi cậu chủ, vì trời mưa to quá nên tôi mới khóa cửa, thật sự không biết ngài vẫn chưa về...tôi...tôi thành thật xin lỗi!”

Có lẽ Cao Bách Điền không hề để tâm tới những lời xin lỗi của ông ta. Cảm xúc hắn chai mòn đến mức không biết phải diễn tả bằng biểu cảm như thế nào.

Cao Bách Điền trầm mặc, chiếu mắt vào cánh cửa nhìn vô định. Tâm trí hắn lơ lững, im bặt mãi đến khi đứng trước người nhà họ Chu.

Chu Lục là người phản ứng đầu tiên, ông ta thật sự lo lắng, bối rối rồi đứng dậy đi lại gần Cao Bách Điền.

“Chuyện gì thế? Hi Hoa nói con đi chơi với bạn, sao... giờ lại thành thế này?”

Nhìn thấy Cao Bách Điền không trả lời, nhưng lại hướng mắt nhìn cậu. Chu Hi Hoa nhíu mày, khinh bỉ nhìn ngược lại bộ dạng nhếch nhác của Cao Bách Điền, dường như không còn hứng ăn, đứng dậy rồi rời đi.

Biểu cảm Mộc Đình cũng không khác Chu Hi Hoa là mấy, cô nàng còn cười khinh, vô cùng sảng khoái với khung cảnh hiện tại. Tương tự với Chu Hi Hoa, Mộc Đình không chỉ ghét Cao Bách Điền, cô ta thậm chí còn không xem Cao Bách Điền thực sự là con người trong cái ngôi nhà này.

Từ lúc bước chân vào Chu gia và trở thành vợ thứ hai của Chu Lục cũng được ngót nghét tám, chín năm trời. Nhưng dù cô ta có cố gắng đến mấy, cũng chẳng thể thay thế được vị trí người phụ nữ ông ta yêu. Ngay cả đứa con tên Chu Hi Hoa cũng vậy.

Mộc Đình vẫn nhịn, nhịn rồi nhịn cho đến khi Chu Lục một lần nữa đập vỡ nó bằng sự xuất hiện của Cao Bách Điền.

Tên khốn khϊếp!

Gia sản của Chu gia là lý do để Mộc Đình trụ đến tận bây giờ. Nhưng chỉ vì lời tuyên bố không màng của ông ta, mà mọi nổ lực của cô ta như bị đổ vỡ. Chu Hi Hoa có lẽ chưa từng nghe qua. Nhưng ý định của Chu Lục rất rõ ràng.

Để cho Cao Bách Điền kết hôn với Chu Hi Hoa, sau đó giao toàn bộ tài sản cho hai người bọn họ. Khả năng đặc biệt của Chu Hi Hoa rất kỳ lạ. Đến Mộc Đình cũng luôn thắc mắc và hỏi Chu Lục.

Nhưng đáp lại, ông ta chỉ cười phá lên và nó bằng chất giọng chắc như đinh đóng cột.

“Có thể chứ. Hi Hoa sao lại không thể mang thai được, thằng bé rất đặc biệt. Rất đặc biệt.”

Mộc Đình càng nghĩ càng phát cáu, tuy ngoài mặt vẫn như thường, nhưng lại vô thức siết chặt ly rượu trong tay, ánh mắt liếc nhìn Cao Bách Điền. Tỏ vẻ không cam tâm.