Anh không cho rằng Cố Hoành sẽ dễ dàng để anh cưới bảo bối của nhà họ Cố đi như vậy.
Càng không cần phải nói đến sự đặc thù của chuyện này.
Có lẽ ngày mai sẽ không dễ dàng gì.
Cố Thần Ngọc không ngốc, nghe Hoắc Thâm nhắc đến ba mình, cậu lập tức hiểu ra vấn đề mà Alpha đang lo lắng.
Mím môi, cậu hơi ngẩng cằm lên, khẽ "ừm" một tiếng, giống như đang tha thứ cho sự khϊếp sợ trước đó của Alpha khiến cậu không vui.
Vẻ kiêu ngạo nho nhỏ đó rơi vào mắt Hoắc Thâm, khiến anh có một loại xúc động muốn đưa tay xoa đầu cậu.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới Cố Thần Ngọc lại có khía cạnh này.
Cậu nhóc sợ Alpha này khi ở bên ngoài, khi đối mặt với Alpha, ấn tượng mà cậu mang đến cho người khác luôn là lạnh lùng, xa cách.
Cho dù là đối mặt với Omega, cũng chỉ là trở nên dịu dàng hơn một chút.
Giống như bây giờ, một Cố Thần Ngọc sống động như vậy, Hoắc Thâm chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhưng mà thời gian đã không còn sớm nữa.
Khi chiếc đồng hồ cổ kính trong đại sảnh vang lên tiếng chuông trầm hùng, tổng cộng mười tiếng, Cố Thần Ngọc tự mình tiễn anh ra cửa.
Quản gia đi theo bên cạnh, trên mặt vẫn cung kính như cũ, nhưng trong mắt lại không còn vẻ thản nhiên như trước, mà là sự cảnh giác rõ ràng đến mức Hoắc Thâm liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Không chỉ Hoắc Thâm phát hiện ra, Cố Thần Ngọc cũng phát hiện ra.
Cậu nhìn quản gia: "Chú Cận."
Giọng nói lành lạnh lúc này lại mềm mại dịu dàng.
Quản gia đã trải qua hai đời người nhà họ Cố, đối với Cố Thần Ngọc mà nói, quản gia Cận nhìn cậu từ nhỏ lớn lên không khác gì trưởng bối trong nhà.
Lúc này nhìn thấy quản gia tràn đầy cảnh cáo với Hoắc Thâm, lại nhớ tới chủ đề mà hai người vừa nói chuyện trong phòng khách, khiến cậu không khỏi đỏ mặt.
Nghe thấy cậu chủ nhỏ gọi mình, quản gia liền biết, đây là cậu chủ nhỏ đang bảo vệ Alpha này.
Lại nhìn thấy trên gương mặt tinh xảo kia không biết từ lúc nào đã ửng hồng, quản gia không khỏi giật mình.
Lại nghĩ đến đánh dấu tạm thời mà mình vừa nghe được, ông ấy lập tức hận không thể để lão gia lập tức xuất hiện ở cửa ra vào.
Trong lòng đủ loại suy nghĩ, nhưng hành động lại cung kính lui sang một bên.
"Trên đường về nhà anh nhớ chú ý an toàn."
Nói một câu khô khan như vậy, cũng không phải là bởi vì kiêng kị quản gia ở bên cạnh.
Sau chuyện kia, cậu gần như không giao tiếp với Alpha, căn bản không biết lúc này nên làm như thế nào.
Nghĩ đến tình huống lúc thường chia tay với Viên Nặc Thanh, lúc này mới mở miệng.
Hoắc Thâm mỉm cười: "Ừm."
Lời đáp lại đơn giản, dường như bởi vì nụ cười đó mà trở nên khác biệt.