Trưởng Quan Omega Mắc Chứng Sợ Alpha Lại Bất Ngờ Kết Hôn!

Chương 11

Cố Thần Ngọc: "Anh thích là được rồi."

Nói xong, đặt đĩa bánh ở nơi gần Hoắc Thâm nhất, Cố Thần Ngọc ngồi trở lại ghế sofa.

Vẻ mặt trông có vẻ tự nhiên, nhưng ai có thể ngờ rằng lúc này Omega đã căng thẳng đến mức nào.

Khoảng cách giữa hai người lúc nãy xa hơn so với lúc ở khách sạn, nhưng lại gần hơn rất nhiều so với khoảng cách mà Cố Thần Ngọc và Alpha đối mặt hàng ngày.

Cảm giác như thể ngay cả hơi thở cũng bị bao vây, thật kỳ diệu, không hề bài xích quá mức.

Rất tốt.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn Alpha đang bưng cà phê lên uống.

"Ngày mai anh có thể xin nghỉ được không?"

Hoắc Thâm không nghĩ nhiều: "Được."

Đây không phải là Hoắc Thâm bị tình yêu làm mờ mắt, mà là dạo này biên cảnh khá yên ổn, công việc của bọn họ cũng không nhiều lắm.

Chỉ là một ngày nghỉ phép, anh vẫn rất tự tin.

Nghe vậy, Cố Thần Ngọc đã có dự tính: "Vậy ngày mai ăn trưa cùng tôi và ba tôi, sau đó chiều chúng ta đến trung tâm quản lý pheromone làm thủ tục đăng ký kết hôn, anh thấy được không?"

"Tối nay chúng ta vừa mới đánh dấu tạm thời, đang trong giai đoạn pheromone không ổn định, nên nhân tiện làm luôn cả việc thu thập dung hợp pheromone, có được không?"

Câu nói cuối cùng đó thật sự đã chạm đến trái tim của Hoắc Thâm.

Chỉ là... đăng ký kết hôn thôi mà?!

Cố Thần Ngọc có chút không hiểu vì sao Alpha trước mặt lại khϊếp sợ như vậy: "Lúc ở khách sạn chúng ta không phải đã nói rồi sao? Anh và tôi sẽ trở thành bạn đời."

Khi hai chữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi đầu môi, ánh mắt Cố Thần Ngọc có chút lảng tránh, đôi mắt mèo long lanh ánh lên nét e thẹn, đuôi mắt phảng phất sắc hồng nhạt khó nhận ra.

Lúc trước ở khách sạn nói ra những lời này còn không thấy gì, bây giờ nhắc lại, luôn cảm thấy những lời nói chủ động như vậy từ miệng một Omega như cậu nói ra, thật sự là không được giữ kẽ cho lắm.

Quản gia đứng cách đó không xa: Đánh dấu tạm thời?! Khách sạn!!? Bạn đời??? Σ(°Д°)

Thế nhưng hai người hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của quản gia.

Lúc này nhìn thấy người mình thích đỏ mặt, chất vấn mình như đang làm nũng, Hoắc Thâm chỉ cảm thấy toàn thân mình như rơi vào trong hũ mật, ngọt đến mức phát ngất, nhưng lại hận không thể lăn thêm vài vòng trong đó.

"Xin lỗi, tôi chỉ là nghĩ, trưa mai sau khi ăn cơm trưa với bác trai có phải là chúng ta nên nói chuyện kỹ hơn một chút hay không."

Ví dụ như thái độ của Nguyên soái Cố.