Tuyệt Thế Tiểu Oan Loại

Chương 30

Chiếc túi không gian trông giống như một túi hương nhỏ xinh, được Lạc Nhân Ấu đeo lên áo.

Nàng vui vẻ cho đồ ăn vặt vào, rồi lại lấy ra, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, trầm trồ cảm thán rằng thế giới này thật kỳ diệu.

Trương Thanh Sơn đứng ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt đầy vẻ từ ái.

Dạ Từ khẽ ho nhẹ một cái rồi lên tiếng: "Thời gian không còn sớm nữa đâu."

Trương Thanh Sơn lập tức đáp lời: "Đúng đúng, không còn sớm nữa, Tiểu tướng nữ chắc đói lắm rồi, lão nô đi nấu cơm cho ngài nhé?"

Lạc Nhan Ấu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, tự nhiên đặt bàn tay nhỏ bé vào tay ông quản gia: "Ấu Ấu muốn cùng ông quản gia đi nấu cơm."

【Trương Thanh Sơn lòng tràn đầy yêu thích, điểm tích lũy +33】

Dạ Từ: "Này..."

Một già một trẻ như chẳng hề nghe thấy lời hắn nói, tay trong tay định đi ra ngoài.

Khuôn mặt Dạ Từ lập tức tối sầm lại. Hắn đang bị coi thường sao?

Biên Cốc đứng bên cạnh không chút lưu tình cười cợt: "Hí hí hí!"

Dạ Từ: "Ngươi thử cười thêm một cái nữa xem?"

Biên Cốc: "..."

Hu hu hu! Sao ngài lại giận dữ với ta như vậy chứ!

Là do lão Trương và tiểu quỷ kia không thèm để ý đến ngài mà, mắc mớ gì lại trút giận lên ta chứ?

Trương Thanh Sơn quả thật không để ý đến lời của Dạ Từ, ông chỉ quan tâm đến Lạc Nhân Ấu, lo lắng tiểu chủ của mình có đói có khát không.

Còn về phần Lạc Nhân Ấu, nàng thật sự đang cố ý phớt lờ hắn. Vừa rồi trên bảng hệ thống còn hiện lên thống báo hai lần +1 của Dạ Từ.

Khi một già một trẻ vừa đi đến cửa, Trương Thanh Sơn cảm thấy lòng bàn tay bỗng trống rỗng. Bàn tay nhỏ bé vừa rồi còn nằm trong tay ông đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ra.

Lạc Nhân Ấu lại cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên, giây tiếp theo nàng bị xách lên giữa không trung.

Dạ Từ ngữ khí vô cùng khó chịu, nói: "Ta cho phép ngươi đi chưa? Hôm nay ngươi không muốn tôi thể nữa sao?"

Lạc Nhân Ấu mặt mày méo xệch, uất ức hướng hay tay nhỏ về phía ông quản gia quơ quơ: "Ông quản gia, ta phải đi tôi thể rồi, ông làm cơm xong chờ ta nhé?"

Trương Thanh Sơn lập tức đau lòng nói: "Việc của Tiểu tướng nữ là quan trọng nhất! Lão nô sẽ đi chuẩn bị đồ ăn ngay!"

Một già một trẻ bịn rịn nhau không nỡ buông tay, suýt chút nữa còn rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Dạ Từ đảo mắt ngán ngẩm, xách cổ tiểu quỷ đi thẳng về phía thư phòng.

Biên Cốc rất thông minh, vừa nghe đến hai chữ "tôi thể" là lập tức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống rồi nhanh chân chuồn đi mất.

Cái thứ chất lỏng màu xanh xanh đen đen còn pha chút lửa kìa, dù thế nào đi nữa nó cũng không muốn uống thêm nữa đâu!

Dạ Từ bước vào thư phòng, đóng rầm cửa lại rồi tiện tay đem Lạc Nhân Ấu ném lên bàn sách. Sau đó hắn bắt đầu pha chế dung dịch tôi thể.

Lạc Nhân Ấu nhân cơ hội lăn hai vòng trên bàn, sau đó ngồi bắt chéo hai chân cạnh mép bàn, hai tay chống cằm nhìn Dạ Từ bận rộn.

Dạ Từ liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ hừ lạnh: "Không ngờ ngươi là người hai mặt như vậy."

Lạc Nhân Ấu cũng hừ lạnh đáp lại: "Ta cũng không ngờ cũng có người mà ngươi quan tâm như vậy."

"Miệng lưỡi sắc bén!" Dạ Từ điều chế xong dung dịch tôi thể, tiện tay búng một ngọn lửa đỏ vào trong để kích hoạt dược tính, sau đó iền bưng tới chuẩn bị quá trình bắt ép Lạc Nhân Ấu uống nó.

Lạc Nhân Ấu không sợ chút nào. Dù sao thì uống xong nàng cũng không có phản ứng gì quá mạnh như Biên Cốc, cùng lắm chỉ thấy hơi no bụng mà thôi.

Nhưng lần này không giống vậy, khi dung dịch liên tục chảy vào miệng, rất nhanh đã được cơ thể hấp thu.

Lạc Nhân Ấu đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như hôm qua là cảm giác sức mạnh sôi trào thi hôm nay lại mang đến cảm giác thân thể nàng như bị xé rách!

Nàng nhăn mặt đau đớn, nhìn nam nhân đeo mặt nạ trước mặt: "Hôm nay ngươi cho ta uống cái gì vậy? Đau chết đi được!"

Tâm tình Dạ Từ dường như rất tốt: "Dung dịch tôi thể đấy, chỉ là thay bằng một loại lửa khác mà thôi, tăng khả năng hấp thụ lên hai mươi lần. Ta thấy khả năng chịu đựng của ngươi rất mạnh mà, uống thêm một chút nữa nhé?"

Lạc Nhân Ấu: "..."

Ta quá là bất cẩn rồi!

Quá trình hấp thụ này vô cùng nhanh khiến cơn đau thể xác càng lúc càng dữ dội, nàng cảm giác toàn thân trên dưỡi chỗ nào cũng đau, xương cốt giống như bị bẻ gãy rồi ghép lại!

Loại dung dịch tôi thể này vốn dĩ phải cần một ngày để hấp thụ đã ép lượng thuốc này xuống chỉ còn một giờ.

Lạc Nhân Ấu toàn thân bắt đầu run rẩy, mặt mũi tái nhợt, môi tím tái vì cắn chặt, mồ hôi tuôn ra đầm đìa thấm ướt nhiều lớp áo.

Dạ Từ: "Này, ngươi còn chịu nổi không?"

Lạc Nhân Ấu căn bản không có cách nào trả lời hắn, hô hấp yếu ớt, đau đến mức muốn chết đi sống lại!

Dạ Từ cau mày lại, đưa tay đặt lên sống lưng nhỏ bé, nhẹ nhàng xoa dịu.

Những chiếc đinh nguyệt nha khổng lồ đang không ngừng rung lên trong cơ thể nàng khiến toàn bộ xương cốt đều đau nhức khủng khϊếp. Nhưng khi bàn tay Dạ Từ lướt qua, chúng dần trở nên yên tĩnh lại.

Lạc nhân âu cảm nhận được một luồng sức mạnh dịu dàng lan tỏa, khiến nỗi đau do được tính gây ra đều dịu lại, cảm giác khó chịu giảm đi không ít, rốt cuộc cũng có thể hít thở lại bình thường.

Dạ Từ mạnh miệng trào phúng: "Yếu đuối như vậy mà cũng dám khiêu chiến với ta sao?"

Lạc Nhân Ấu thều thào mở miệng: "Ta sai ròi... Lần sau ta lại dám tiếp."

【Dạ Từ tâm trạng dao động, điểm tích lũy +1】

Buổi tôi thể lần thứ hai diễn ra suôn sẻ, thể chất của Lạc Nhân Ấu giống như một cái hố không đáy, cứ đổ thuốc vào là phát huy tác dụng.

Chỉ có điều giả từ cân nhắc đến khả năng chịu đau của nàng nên không tiếp tục tăng thêm liều lượng, hắn quyết định chỉ làm mỗi ngày một lần để nàng từ từ thích ứng.

Kết thúc buổi tôi thể, Lạc Nhân Ấu mồ hôi nhễ nhãi, quần áo ướt sũng, tóc cũng rối bời, công sức Vấn Đông và Xuy Tuyết chải đầu cho nàng cả một buổi sáng coi như đổ sông đổ bể.

Dạ Từ nhăn mặt chê bai: "Thay quần áo khác đi, người ngợm hôi hám."

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Nhân Ấu đều nhăn lại, dữ tợn hướng về phía hắn lè lưỡi.

Ngoài cửa.

Trương Thanh Sơn đã chờ sẵn, vừa nhìn thấy nàng ra tới cửa lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ, lôi kéo bàn tay nhỏ của nàng tiến về phòng ăn.

Trên chiếc bàn dài bày biện đầy món ăn ngon lành, không chỉ thơm ngon mà còn cân bằng dinh dưỡng.

Lạc Nhân Ấu trố mắt nhìn,đôi chân nhỏ nhắn ngay lập tức chạy tới ngồi xuống ghế, cầm muỗng nhỏ nếm thử một miếng thịt.

Vụ án sáng tỏ rồi!

Không phải do đồ ăn ở thế giới này khó ăn, mà là do không biết nấu!

Lạc Nhân Ấu thật sự cảm động suýt khóc: "Ông quản gia, ông không biết trước khi ông đến, thời gian qua ta đã chịu đựng khổ sở thế nào đâu!"

Thấy nàng ăn uống ngon lành, Trương Thanh Sơn mặt mũi trần đầy từ ái: "Ăn từ từ thôi, lão nô đặc biệt hầm kỹ lắm, sợ tiểu chủ tiêu hoá không tốt."

Nói rồi, ông tiếp tục gắp thức ăn cho nàng rất nhiều, sắp xếp thứ tự trước sau vô cùng chu đáo để nàng có thể ăn ngon miệng hết mức có thể.

Không biết Biên Cốc từ chỗ nào chui ra, ngửi thấy mùi thơm liền mon men lại gần bàn ăn.

Biên Cốc vừa nhìn thấy liền giận dữ!

Mẹ kiếp!

Tiểu quỷ này thế mà lại ăn một mình!

Lạc Nhân Ấu vội kéo đĩa thức ăn ngon nhất trên bài vào trong lòng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Biên Cốc.

Nhưng Biên Cốc lại chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của nàng, nó vểnh miệng ngựa lên bất mãn rồi cúi đầu định thò mũi vào đĩa đồ ăn.

May là Trương Thanh Sơn nhanh tay lẹ mắt ngăn nó lại: "Ai nha! Biên Cốc đại nhân đừng làm loạn, đây là phần ăn dành riêng cho tiểu chủ nhân. Phần ăn của ngài lão nô đã chuẩn bị xong rồi, đang ở trong bếp đó."

Biên Cốc nghe vậy cũng không thèm giành đồ ăn của Lạc Nhân Ấu nữa, "Hí" lên một tiếng dài rồi chạy như bay về phía phòng bếp.

Nào biết khi nó đến nơi, nó phát hiện có bốn cái đầu đang tụm lại một chỗ, cắm cúi ăn gì đó một cách liều mạng.

Biên Cốc: "Hí híiiiii!"

Du Hổ Chí lập tức xua đuổi: "Tránh qua một bên."

Lý Tâm Viễn còn chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Con gà quay này ăn ngon quá!"

Chu Hồng thậm chí còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó: "Chỉ là một con ngựa mà cũng đòi ăn đồ ngon sao? Về nằm mơ đi!"

Yến Phù Đồng thì không nói gì nhưng lại là người ăn còn nhanh hơn bất kỳ ai. Chỉ cần hai ba miếng đã xử lý xong một con gà, như sợ chỉ cần chậm một giây sẽ bị người khác cướp mất.

Biên Cốc: "..."

Cái lũ người này!

Lại đi giành giật đồ ăn với ngựa sao?

Nó tức giận dậm chân bình bịch nhưng chẳng làm gì được bọn họ cả, đành bất lực quay lại tìm Trương Thanh Sơn đòi công bằng.

Biên Cốc mới đi đã quay trở lại, Trương Thanh Sơn thấy một bộ tràn đầy uỷ khuất của nó chỉ khẽ cười hoà ái, vỗ nhẹ lên đầu nó: "Được rồi, được rồi. Lão nô đi lấy thêm cho ngài một phần khác, lần này đảm bảo không có ai giành với ngài nữa!"

Nghe thế Biên Cốc mới nguôi giận, đắc ý liên tục hí lên mấy tiếng rồi ngoan ngoãn đứng chờ.

Trong khi đó Lạc Nhân Ấu đã ăn no thoả thích, đồ ăn ngon đến mức nàng cảm thấy như cả thế giới đều trở nên tươi sáng hơn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, nàng thoả mã ngả ngừa ra sau ghế, xoa xoa bụng nhỏ: "Ông quản gia, ta chưa bao giờ nghĩ ăn cơm lại là chuyện hạnh phúc như thế này!"

Trương Thanh Sơn cười hiền từ, lấy ra chiếc khăn nhẹ nhàng lau tay cho nàng: "Tiểu chủ nhân thích là được, lão nô sẽ nấu cho người ăn mỗi ngày."

Lạc Nhân Ấu cảm động gật đầu, ánh mắt lấp lánh đầy sự tin tưởng và vui vẻ.

Dạ Từ đứng ngoài cửa quan sát, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười rất khó nhận ra. Rất nhanh hắn đã lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, nói: "Ăn no rồi thì đi tắm thay đồ. Người toàn mùi mồ hôi, thật khó ngửi."

Lạc Nhân Ấu lườm hắn, chu môi phụng phịu: "Ta biết rồi! Ngươi độc miệng như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta ghét!"

Dạ Từ hừ lạnh: "Ngươi cứ lo cho thân mình đi."

Nói xong hắn quay người rời đi, bóng lưng lạnh lùng nhưng toát lên chút gì đó khó tả, như một ngọn lửa âm thầm cháy sáng trong đêm tối.