Tuyệt Thế Tiểu Oan Loại

Chương 31

Trên quan đạo dẫn đến Lâm Châu ở phía Nam, một đội ngũ gồm năm trăm người đang rầm rộ tiến về phía trước.

Có thể thấy được đây là một đội quân vô cùng tinh nhuệ, mỗi người đều được võ trang đầy đủ, thậm chí còn có một nhóm nữ nghi lễ đi kèm.

Đội nữ nghi lễ khoảng chừng 50 người, mỗi người các nàng cưỡi một con tuấn mã, trang phục thống nhất với nhau trông vô cùng hoa lệ, dùng mạng che mặt che khuất đi dung mạo, mặc y phục đỏ tươi khảm viền vàng, trong tay cầm một chiếc ô nhỏ màu xanh ngọc.

Chỉ có điều trong điều kiện khắc nghiệt ở miền Bắc, những chiếc ô trong tay họ đều bị gió thổi lệch, siêu siêu vẹo vẹo tựa lên vai.

Y phục hoa lệ cũng bị thấm ướt vì tuyết, thậm chí còn có vài chỗ bị bẩn.

Phía sau đội nữ nghi lễ là hai cỗ xe ngựa sang trọng được các binh lính hộ tống chặt chẽ. Xe ngựa cực kỳ xa hoa, đỉnh chóp màu đỏ tươi, bốn góc kiệu vểnh cao treo lụa đỏ vô cùng tinh xảo.

Mỗi cổ xe đều được kéo bởi bốn con ngựa, toàn bộ ngựa đều được chọn tư giống ngựa Hồng Vân với bộ lông màu đỏ rực, đầu ngựa được đeo mặt nạ bằng đồng, trên đầu cắm lông chim trĩ, trước ngực được đeo một dải chuông nhiều màu sắc.

Hai cỗ xe ngựa di chuyển giữa đoàn nghi trượng, khí thế uy nghiêm.

Khi đội ngũ tiến vào địa phận Lâm Châu, tốc độ liền chậm lại. Trên quan đạo tuyết đọng cực dày, từng cơn gió tuyết gào thét thỉnh thoảng làm loạn cả trang trí trên nóc xe.

Mọi người buộc phải thường xuyên dừng lại giữa đường để dọn tuyết trên đường đi và chỉnh trang lại.

Có lẽ vì chờ đợi quá lâu, từ cỗ xe ngựa xa hoa đầu tiên vang lên giọng nữ quát tháo: "Sao lại chậm chạp như vậy! Với tốc độ này thì bao giờ mới tới được doanh trại của Bất Dạ Quân ở biên giới? !"

Ngay sau lời quát của nữ nhân, rèm xe khẽ động, một làn hương thơm lan tỏa ra bên ngoài.

Một binh lính quỳ bên ngoài xe, cung kính xin chỉ thị: "U Dương công chúa, Lâm Châu nằm ở cực bắc của Bắc U quanh năm tuyết rơi dày đặc. Đường đến biên giới càng không dễ đi mà lại cực kỳ nguy hiểm, ngựa của chúng ta không thích hợp đi đường tuyết. Công chúa có thể cân nhắc nghỉ lại thành Vĩnh An, quận thành của Lâm Châu?"

Từ trong xe vang lên một tiếng cười băng lãnh: "Hừ! Quả nhiên là nơi rừng thiêng nước độc! Vậy thì đến thành Vĩnh An, để Hầu Gia Vĩnh An Thành là Dạ Từ quỳ sẵn ở cổng thành chờ đón!"

Người binh lính quỳ rạp trên mặt đất dập đầu: "Tuân lệnh!"

Đội ngũ lại tiếp tục di chuyển chậm rãi tiến về trung tâm Lâm Châu, Thành Vĩnh An mà đi.

Từ cỗ xe ngựa thứ hai, một mùi hương trái cây thoang thoảng tản ra bên ngoài khiến những binh lính xung quanh không khỏi liếc nhìn bằng ánh mắt tò mò.

Chỉ thấy một tiểu hài tử khoảng 5 tuổi thò đầu ra từ trong xe ngựa, nàng mặc hoa phục màu đỏ, cổ áo và ống tay đều được nạm vàng, trước ngực và sau lưng còn thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng.

Có vẻ vừa mới tỉnh ngủ, nàng khẽ ngáp một cái, đầu đội trâm cài lắc lư theo từng chuyển động.

Nàng tò mò nhìn ra ngoài ngắm tuyết rơi: "Lâm Châu tuyết lớn thật, Ở Kinh Thành vào mùa đông cũng không lạnh thế này."

Một cung nữ lớn tuổi bước lên hạ rèm xe xuống, kéo nàng ngồi lại ngay ngắn: "Thập thất công chúa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Nữ hài tử hất tay cung nữ ra, gắt lên: "Đồ đáng ghét, phiền chết đi được!"

Cung nữ lớn tuổi đó cũng không giận, chỉ cười rồi nhẹ nhàng giữ nàng lại không để nàng tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

Trong cỗ xe ngựa đầu tiên, U Dương công chúa đang lơ đãng điều chỉnh hương liệu.

Nàng ta ước chừng trên dưới 16 tuổi, cũng mặc một thân hoa phục đỏ thẫm nhưng so với Thập thất công chúa ở bên kia thì phức tạp và tinh xảo hơn nhiều, trên đỉnh đầu nàng cài đầy trang sức quý giá, món nào cũng đều có giá trị không nhỏ.

Bột ngữ quen ngồi ở bên cạnh, liếc nhìn cỗ xe ngựa ở phía sau rồi nói: "Tiểu công chúa dường như không vui."

U Dương công chúa cười lạnh: "Đích công chúa tất nhiên phải được cưng chiều hơn người thường."

Nữ quan cười nịnh nọt: "Đích công chúa năm nay đã 5 tuổi rồi mà vẫn còn chưa có phong hào."

U Dương công chúa nhướn mày, liếc nữ quan một cái: "Chết đi là tốt nhất."

Nữ quan cúi đầu nói: "Khí hậu Lâm Châu khắc nghiệt, nếu tiểu công chúa không chịu nổi thì..."

U Dương công chúa cười lớn, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, giọng nói đầy u ám: "Nàng ta chết thì có ích gì? Hoàng hậu không chết, mẫu phi của ta mãi mãi chỉ là quý phi, ta mãi mãi không thể trở thành đích công chúa!"

Nữ quan không dám nói gì, thêm chỉ có thể cười nịnh nọt.

...

Doanh trại của Bất Dạ quân.

Lạc Nhân Ấu ăn uống no đủ rồi thay một bộ y phục sạch sẽ, buổi chiều lại chạy đến trại tân binh.

Quả nhiên đám tân binh kia vừa nhìn thấy nàng liền nháo nhào cả lên, mỗi người đều cuống cuồng nộp điểm cho nàng, cái sau so với cái trước còn nhiều hơn. Ai cũng hoảng hốt như thế vừa gặp phải sài lang hổ báo.

Lạc Nhân Ấu chống nạnh, học theo khẩu khí răn dạy của Dạ Từ mà lên giọng: "Mấy người các ngươi chạy lung tung cái gì? Mau quay lại đây!"

Các tân binh sợ hãi nhưng không dám chống lại lệnh, chỉ có thể cắn răng quay lại đội hình tiếp tục huấn luyện.

Lạc Nhân Ấu đứng cuối đội ngũ, bắt chước bọn họ huấn luyện rất nghiêm túc.

"Ha! Ha! Hây da!"

Tân binh mỗi ngày huấn luyện đều có kế hoạch rõ ràng, buổi sáng học các loại lý thuyết thường thấy và rèn luyện tố chất tâm lý, buổi chiều và tối là rèn luyện thể lực.

Bắt Dạ quân chú trọng đến tính bài bản trong huấn luyện. Trước khi bắt đầu quá trình tu luyện, họ sẽ xây dựng nền tảng cho từng tân binh, để mọi người từng bước rèn luyện thông qua các bài tập thể lực cường hóa cơ thể, dần dần đạt được sức mạnh cần thiết.

Lạc Nhân Ấu sau khi theo dõi và thực hiện một bài quyền đã nhanh chóng bắt kịp nhịp độ, nàng học rất nhanh hơn nữa khả năng kiểm soát động tác của nàng còn vượt xa đám tân binh.

Khi nhóm tân binh thuộc tốp đầu vẫn đang loay hoay làm quen với bài quyền, nàng đã hoàn thành xong bài quyền thứ hai và nắm vững toàn bộ tinh túy của nó.

Vì thể chất vốn dĩ đã mạnh mẽ, mỗi cú đá hay đấm của Lạc Nhân Ấu đều tạo ra từng cái hố nhỏ.

Đảm tân binh quay đầu lại nhìn, ai nấy mặt mũi đều tái xanh, lại một lần nữa tiếp tục nộp thêm điểm tích lũy cho nàng.

Khi nàng kiểm tra bảng hệ thống tổng số điểm tích lũy đã đạt 137.000, tăng cực kỳ nhanh.

Khi Lạc Nhân Ấu đang say sưa tập luyện, Biên Cốc không biết từ đâu lao đến há mồm cắp nàng lên lưng và chạy nhanh như điên về phía thư phòng của Dạ Từ.

Lạc Nhân Ấu: "? ? ?"

Làm cái gì mà vội vã như vậy?

Bị lôi đi băng băng trên lưng ngựa, nàng cuối cùng cũng được thả xuống trước cửa thư phòng của Dạ Từ. Nhưng Biên Cốc chẳng hề dịu dàng chút nào, nó trực tiếp ném nàng vào trong phòng.

Bịch!

Là mẹ sõng soài trên mặt đất, mắt trợn tròn kinh ngạc.

Cái con ngựa một mét năm này bị ngứa da à?

Còn dám quẳng nàng!

Vừa định đứng dậy đuổi theo để dạy cho con ngựa một bài học, Lạc Nhân Ấu lại bị Dạ Từ xách lên, đặt thẳng lên bàn.

Nàng nổi cáu, vùng vằng phản đối nói: "Ngươi có thể đừng lúc nào cũng nhấc ta lên như vậy có được không? Ta là con người, ta cũng có lòng tự trọng đấy!"

Nhưng dạ từ hoàn toàn không để ý đến nàng, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn rồi lạnh lùng nói: "Lời ta nói các ngươi nhớ kỹ chưa? Nếu đã nhớ rồi thì xuất phát ngay đi."

Lúc này Lạc Nhân Ấu mới phát hiện ra trong thư phòng còn có người khác.

Yến Phù Đồng và Chu Hồng đều đã sẵn sàng lên đường, còn Trương Thanh Sơn đứng bên cạnh mặt mày đầy vẻ lo lắng.

Dạ Từ quay sang nhìn ông, nói: "Lão Trương, ông không cần phải đi, đường xá xa xôi, chân người cũng không tiện."

Trương Thanh Sơn phản đối: "Nhưng mà Tiểu tướng nữ còn nhỏ..."

Dạ Từ ngắt lời ông: "Nàng có thể có chuyện gì chứ?"

Trương Thanh Sơn vẫn là không yên tâm: "Vậy cũng không thể để Tiểu tướng nữ một mình cưỡi ngựa được, ngộ nhỡ bị ngã đập đầu xuống đất thì sao bây giờ?"

Vẻ mặt Dạ Từ dưới lớp mặt nạ lộ rõ sự trêu chọc: "Nàng ta? Ngã ngã đập đầu xuống đất? Ông nên lo cái đầu của nàng ta sẽ làm vỡ mặt đất thì đúng hơn."

Trương Thanh Sơn: "Hả?"

Yến Phù Đồng bất ngờ phì cười: "Phụt..."

Chu Hồng cũng chen vào: "Đúng thế, đầu của Tiểu tướng nữ rất cứng, húc một cái thì nát cả một ngọn núi lớn! Nàng luyện công phu "Thiết Đầu Công" mà!"

Yến Phù Đồng thực sự nhịn không được, cười lớn sảng khoái: "Ha ha ha!"

Lạc Nhân Ấu xụ mặt, rất không cao hứng: "Ngươi mới là "Thiết Đầu Công"! Cái đầu của ngươi húc một cái chắc chết luôn cả một con trâu ấy!"

Dạ Từ bực bội xoa huyệt thái dương: "Tất cả câm miệng hết đi, nhanh chóng xuất phát một chút, đừng đứng ở đây làm ta chướng mắt nữa!"