Tuyệt Thế Tiểu Oan Loại

Chương 29

Vừa bước ra cửa, Lạc Nhân Ấu nhìn thấy Biên Cốc đang gặm một quả cầu tuyết trước sân.

Vẫn là dáng vẻ nhỏ bé chỉ cao một mét rưỡi nhưng so với bộ dạng trụi lông thảm thương của mấy ngày trước thì hiện tại, trên người Biên Cốc đã mọc lại một lớp lông ngắn ngủn trắng muốt, ôm sát cơ thể nhỏ nhắn, tôn lên dáng vẻ xinh xắn vô cùng.

Chỉ là cái đuôi kia, vẫn còn trụi lủi!

Lạc Nhân Ấu không kiềm được lên tiếng cảm thán: "Wow! Biên Cốc! Dung dịch tôi thể hữu dụng với ngươi như vậy sao?"

Bản thân nàng không thấy có biến đổi gì về ngoại hình, mà cây trấn phát đinh thứ hai trong cơ thể cũng chẳng hề có dấu hiệu nới lỏng.

Nghe thấy giọng của nàng, Biên Cốc lập tức chạy tới bắt đầu dùng đầu húc nhẹ vào lưng nàng.

Vừa húc vừa phát ra những tiếng hừ hừ đầy bất mãn.

Tất cả đều là tại ngươi!

Tại ngươi làm ta sợ chết khϊếp, phải trốn đi còn vô duyên vô cớ nghe mấy câu chuyện ma cả đêm, đã thế còn bị người ta dùng gối đập vào đầu.

Chưa kể bên ngoài còn đồn ầm khắp nơi rằng ta đã chết!

Lạc Nhân Ấu chẳng thèm để ý đến cơn giận dỗi của Biên Cốc, chỉ kéo dây cương rồi rời đi.

...

Trong phòng nghị sự.

Nơi vốn dĩ rất nghiêm túc giờ đây lại náo nhiệt khác thường. Một ông già tập tễnh bước đi, theo thứ tự cúi đầu chào hỏi từng vị tướng sĩ.

Tóc ông đã bạc trắng, y phục giản dị nhưng gọn gàng sạch sẽ, gương mặt đầy nếp nhăn toát lên vẻ hoá ái dễ gần, bên cạnh ông là một chiếc nồi sắt to đặt dưới chân.

Du Hổ Chí gần như lao tới như bay, vừa đến đã dùng thân hình lưng hùm vai gấu nhảy vồ lấy ông lão: "Trương đầu bếp! Aaa!"

May mắn là Lý Tâm Viễn đang đứng ở gần đó kịp thời kéo Du Hổ Chí lại, hắn đứng chắn ở giữa hai người, nghiêm giọng nói: "Ngươi cmn định đè chết ông quản gia à?"

Du Hổ Chí: "Hắc hắc hắc!"

Trương lão đầu mỉm cười hiền hậu lắc đầu: "Không sao, không sao."

Lý Tâm Viễn nắm chặt lấy tay Trương lão đầu, nó mãi không ngừng: "Ông quản gia đến đây thật sao? Ta cứ tưởng mọi người lừa ta, không ngờ ông thật sự tới đây!"

Trương lão đầu cười nói: "Nghe nói Hầu gia chúng ta có Tiểu tướng nữ phải không? Ta cũng không thể không đến nhìn một chút!"

Ngay lúc đó ngoài cửa xuất hiện một thân hình cao lớn lao vào tới. Phát hiện chạy quá mức, người đó ngay lập tức quay lại, thắng gấp ngay cửa.

Chính là Yến Phù Đồng!

Nàng cao hứng bừng bừng đi đến, giọng nói trầm vang như sấm: "Trương thúc!"

Trương lão đầu hai mắt sáng lên, cúi đầu hành lễ: "Lão nô bái kiến..."

Yến Phù Đồng tiến lên một bước, đưa hai tay ra đỡ ông dậy: "Trương thúc đừng khách khí! Ta nhớ thúc lắm!"

Trương lão đầu vui vẻ cười khà khà: "Lão nô cũng rất nhớ ngài!"

Âm thanh Chu Hồng từ phía sau vang lên, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: "Ồ? Tình cảm của các ngươi tốt nhỉ? Quên luôn ta rồi phải không?"

Trương quản gia vội vàng đi tới: "Chu tướng quân..."

Chu Hồng lập tức choàng tay qua vai Trương lão đầu: "Thôi nào Trương què, chúng ta là huynh đệ cả mà!"

Trương quản gia mỉm cười ấm áp, sau khi chào hỏi hết một lượt, ông đã bận bịu đến mức toàn thân toát một lớp mồ hôi.

Ngón tay Dạ Từ gõ trên mặt bàn mấy cái, lên tiếng đuổi người: "Cả đám người đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm à? Tân binh đã tập luyện chưa? Nhiệm vụ hằng ngày hoàn thành chưa? Hay là đã luyện tới Thiên Vũ cảnh rồi?"

Bốn vị tướng quân lập tức thu lại nụ cười lại, nghiêm mặt cúi đầu cung kính cáo từ rồi rời đi.

Trương quản gia lấy ra một tấm khăn tay, xoa xoa mồ hôi trên trán cười nói: "Hầu gia, thời gian dài không đến quân doanh, náo nhiệt hẳn ra."

Giọng điệu Dạ Từ dịu dàng hiếm thấy: "Bọn họ đều bị ông chiều hư cả rồi, để ta dạy dỗ bọn họ một trận."

Trương quản gia vội vàng xua tay: "Ôi trời ơi! Không được, không được đâu!"

Lời còn chưa dứt, hai bóng dáng nhỏ xíu đã chạy vào.

"Hí hí hí!" Biên Cốc kích động kêu lên mấy tiếng, chạy vòng quanh ông lão mấy lượt.

Trương quản gia cũng rất kích động: "A...! Biên Cốc đã lớn như vậy rồi sao!"

"Hí hí hí!" Biên Cốc lao đầu vào trong ngực Trương lão đầu cọ cọ, kém chút nữa đem người đυ.ng tới ngã ngửa.

Lạc Nhân Ấu vừa hiếu kỳ lại vừa chờ mong, lon ton chạy theo sau Biên Cốc, đứng trước mặt Trương quản gia, ngẩng đầu lên nhìn.

Ai ai ai?

Nhanh để nàng xem là ai mà nấu ăn ngon như vậy chứ?

Trương quản gia nhanh chóng phát hiện một tiểu nữ hài nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh, hai mắt sáng lên, kích động nhìn về phía Dạ Từ đang ngồi trên chủ vị: "Đây... Đây chính là Tiểu tướng nữ sao?"

Trong giọng nói của Dạ Từ mang theo chút ý cười khó có thể nhận ra: "Đúng vậy! Nó nghịch lắm, phải nhờ ông giúp ta một tay."

"Không phiền phức! Không phiền phức! Đây đều là việc lão nô phải làm!" Trương quản gia vừa nói xong, thậm chí không thèm nhìn mặt Dạ Từ mà chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của Lạc Nhân Ấu, ánh mắt không rời khỏi nàng.

Nhìn tiểu nữ hài này, sao có thể đáng yêu như thế!

Trương quản gia cúi xuống ngang tầm mắt của Lạc Nhân Ấu, một tay thò vào túi trước ngực áo lấy ra các loại túi giấy dầu.

Trương quản gia: "Tiểu Tướng Nữ, đây là lão nô mang từ Vĩnh An thành tới, vẫn còn ấm đấy. Đây là kẹo sữa bò, đây là bánh bơ đường, đây là bánh ngọt nhân táo đỏ..."

Có ít nhất 7-8 túi giấy dầu, mỗi túi đều được đóng gói kỹ càng, ông cố nhét hết vào tay Lạc Nhân Ấu.

Vừa nhét, Trương quản gia vừa đau lòng: "Tiểu Tướng Nữ, đồ ăn ở trong quân doanh không ngon đúng không? Không sao, sau này lão nô sẽ nấu cho ngài ăn thường xuyên!"

Lạc Nhân Ấu ngơ ngác nhìn đống đồ ăn vặt trong tay, có chút được sủng ái mà lo sợ, vừa ngỡ ngàng vừa cảm động.

Nàng nhìn lại lão nhân gia trước mắt, phát hiện ánh mắt của ông tràn ngập sự yêu thương, khiến nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cùng lúc đó, bảng hệ thống hiện lên thông báo:

【Trương Thanh Sơn lòng tràn đầy yêu thích, điểm tích lũy +22】

【Trương Thanh Sơn cảm thấy trái tim tan chảy, điểm tích lũy +33】

Lạc Nhân Ấu rất ngạc nhiên. Ông lão này vừa gặp mặt đã yêu quý nàng như vậy rồi sao?

Ngay lúc này, Trương quản gia lại ảo não vỗ trán một cái: "Xem trí nhớ của ta này, Tiểu tướng nữ nhỏ nhắn như vậy làm sao mà cầm hết được... Không sao! Lão nô có không gian giới chỉ đây, Tiểu tướng nữ đem hết đồ ăn vặt bỏ vào đây, mang theo cũng không nặng."

Dứt lời, ông bắt đầu tìm túi khong gian giới chỉ của mình, như thể muốn lấy hết bảo vật trên người ra đẻ tặng Lạc Nhân Ấu.

Dạ Từ ngồi trên ghế chủ vị khẽ nhíu mày: "Lão Trương, những thứ ta đưa cho ông thì ông cứ giữ lấy mà dùng, không cần tiết kiệm cho ta. Nàng dùng đồ vật gì, ta tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt cho nàng."

Trương quản gia cười đáp: "Hầu gia, lão nô đều dùng cả rồi. Lão nô đã để đầy nguyên liệu nấu ăn trong đó, đồ ăn ngon ở Vĩnh An thành nhiều lắm, lão nô đã mua hết mang về đây để nấu cho Tiểu tướng nữ ăn mà."

Dạ Từ chỉ nhìn vào chiếc nồi sắt lớn đặt dưới chân ông: "Cả cái nồi sắt này cũng để vào túi không gian đi. Cõng theo suốt ngày, ta nhìn mà thấy muốn mệt thay ngươi."

Trương quản gia lắc đầu nguầy nguậy: "Không được đâu, nồi sắt mà để chung vào thì mùi nguyên liệu sẽ lẫn vào nhau hết."

Dạ Từ nghiêm giọng lại: "Ta đã đưa ông hai túi không gian rồi!"

Trương quản gia bối rối nói: "Thịt và rau củ phải để riêng chứ!"

Dạ Từ: "..."

Lạc Nhân Ấu thực sự không nhịn được bật cười: "Ha ha ha!"

Biên Cốc ở bên cạnh cười đến lăn lộn: "Hí Hí Hí!"

Dạ từ bất đắc dĩ chỉ còn cách bước tới lấy ra hai túi không gian mới toanh, đưa tới cho ông: "Vậy bây giờ đã đủ chưa?"

Trương quản gia có chút luyến tiếc nhưng vẫn thành thành thật thật nhận lấy: "Đa tạ Hầu gia."

Kết quả vừa cầm về tay, ông liền chọn cái túi đỏ đẹp nhất đưa cho Lạc Nhân Ấu.

Trương quản gia: "Tiểu tướng nữ, cái này màu đỏ tươi rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của ngài lắm, rất đẹp!"

Dạ Từ liếc mắt nhìn Lạc Nhân Ấu đầy cảnh cáo: "Ngươi dám?"

Trương quản gia vội cắt lời: "Hầu gia, ngài đừng doạ nàng!"

Lạc Nhân Ấu phát hiện ra điểm yếu của Dạ từ, nàng không chút do dự cầm lấy túi không gian, sau đó hướng về phía lão nhân gia cười tươi như hoa, nhào tới ôm lấy chân ông lão: "Ông quản gia, ta không biết dùng cái này!"

Trương quản gia vui mừng khôn xiết: "Được được, để ông dạy ngươi"

Một già một trẻ ngồi bệt xuống nền đất, cùng nhau tìm hiểu cách sử dụng túi không gian.

Trương quản gia vô cùng kiên nhẫn, cưng chiều Lạc Nhân Ấu như thể cháu gái ruột, quả thật là đem nàng nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.

Lạc Nhân Ấu thì lại rất biết cách làm nũng, thỉnh thoảng lại ngọt ngào nũng nịu bảo ông bế, rất biết tận dụng tối đa vẻ đáng yêu vốn có của tiểu hài tử.

Dạ Từ đứng ở bên cạnh không khỏi lắc đầu.

Con nhóc thối, giỏi giả vờ thật đấy!

Sao không mang bộ dạng mặt mày không biến sắc, một nhát dao đâm chết gian tế mấy ngày trước ra cho ông quản gia của ngươi xem thử?