Tuyệt Thế Tiểu Oan Loại

Chương 28

Chỉ trong một buổi xế chiều ngắn ngủi, trong doanh trại đã lan truyền hai câu chuyện ma.

【Biên Cốc chết rồi, là do Tiểu Tướng Nữ gϊếŧ chết.】

【Tiểu tướng nữ thuộc bộ tộc ăn thịt người, mỗi lúc trời tối đều sẽ ra ngoài bắt người ăn.】

Đối với Lạc Nhân Ấu, nàng không hề biết gì về chuyện này. Nàng chỉ biết là bảng thông báo của hệ thống liên tục cập nhật, mặc dù đều là +1 +2, nhưng số lượng nhiều đến mức kinh người.

Đến tối, tổng điểm tích lũy của nàng đã vượt qua con số 130.000!

Sau đó điểm tích lũy vẫn tiếp tục tăng vọt, khiến Lạc Nhân Ấu cảm giác khoảng cách mình lột xác ngày càng gần.

Một mặt tiếp nhận tôi thể, mặt khác lại củng cố điểm tích lũy, tạo nên cảm giác an toàn với sự bảo vệ kép.

Nàng không biết khi nào phong ấn mới hoàn toàn được giải khai, liệu nàng sẽ trở nên xinh đẹp hơn hay lại càng xinh đẹp hơn nữa.

Hì hì!

Nàng vừa cười ha ha vừa thấy cửa căn nhà gỗ ra.

Vừa vặn lúc này viên Cốc đã tỉnh dậy, mở mắt ra.

Hai ánh mắt chạm nhau, trong khi nàng đứng đối diện ăn sáng của mặt trăng miệng nở nụ cười rùng rợn làm người khác vô cùng sợ hãi.

"Hí! ! !"

【Biên Cốc bị doạ sợ, điểm tích lũy +99】

Biên Cốc hét lên một tiếng thảm thiết, vung móng chạy thuộc mạng ra ngoài.

Lạc Nhân Ấu nhìn cánh cửa bị đυ.ng đến lệch, thầm nghĩ sao hôm nay một mét năm lại khác so với trước đây nhỉ?

Hình như nó đẹp hơn chút thì phải?

Lớp da trước kia trọc lóc giờ đã mọc ra một lớp lông ngắn trắng như tuyết, toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, còn hơi trong suốt nữa.

Lạc Nhân Ấu vuốt vuốt cái cằm, có thể là do ánh trăng đẹp quá, chắc nàng nhìn nhầm rồi!

Sau khi Biên Cốc chạy ra ngoài, nó kinh hãi quá độ nên không biết mình đã chạy đến nơi nào.

Đợi đến khi nó dừng lại để thở, mới phát hiện mình đã đến khu ký túc xá tập thể của các tân binh.

Trong ký túc xá truyền ra những tiếng xì xào trò chuyện.

"Lại nói về phiên chợ xa xôi ấy..."

"Ngừng lại! Phiên chợ rất xa sao? Không phải ngay bên cạnh sao?"

"Đừng cắt ngang! Ở cái chợ xa xôi ấy Tiểu tướng nữ ban ngày mặc một bộ đồ màu cam vàng, hồn nhiên ngây thơ đứng ăn vặt, Nhưng đêm đến lại lắc mình biến hình! Húuuu!"

"Ngươi mô phỏng âm thanh nhiều như vậy làm gì? Ban đêm Tiểu tướng nữ làm sao nữa?"

"Khụ khụ! Tiểu tướng nữ có thể xoay cổ 180 độ, cái đầu quay ra phía sau..."

"Oa! Quá đáng sợ rồi! Chăn của ta đâu? Móa! Đừng cướp chăn của ta!"

"Tiếp tục, tiếp tục đi!"

"Lạc nói đến Tiểu tướng nữ kia, nàng chính là yêu quái! Mỗi khi đến đêm trăng tròn, nàng ta sẽ nhảy ra như xác sống, bắt người đi lạc để ăn thịt!"

"Ôi má ơi! Da gà ta nổi hết lên rồi!"

" Đây là tôi tận mắt chứng kiến, cho nên các ngươi tuyệt đối không được ra ngoài vào ban đêm một mình, bị bắt lại thì sẽ bị ăn thịt đấy!"

"Thật đáng sợ nghe nói Dạ Từ tướng Quân cũng ăn thịt người?"

"Đúng đúng đúng! Ta cũng đã nghe nói, hình như hắn ăn thịt tiểu hài tử!"

"Không hổ là cha con!"

"Chờ một chút! Hình như hôm nay chính là đêm trăng tròn đấy..."

Câu nói này vừa thốt ra, trong ký túc xá lập tức im lặng như tờ.

Tất cả các tân binh đều co đầu vào trong chăn, như thể tấm chăn có thể bảo vệ họ khỏi mọi thứ.

Một người đang co rúm ở góc phòng run rẩy lên tiếng: "Ta... Ta muốn đi vệ sinh, phải làm sao đây?"

Người kể chuyện ma quát lớn: "Nhịn đi! Ngươi quên ta vừa nói gì rồi sao?"

Hai chân người kia run rẩy càng dữ dội: "Không được, ta không nhịn nổi nữa!"

Vừa dứt lời, hắn ta giật mạnh chăn rồi vội lao ra ngoài.

Không sao, chỉ cần đi nhanh rồi về là được!

Nhưng khi hắn ta vừa mở cửa ra thì...

"AAAAA! ! !"

Một tiếng hét vang trời từ miệng hắn ta khiến cả trời đất đều phải rung chuyển.

Ngay lúc đó bên ngoài cửa, Biên Cốc vô tình nghe chuyện ma đến mức nhập tâm, bất tri bất giác đã đến cạnh cửa.

Ánh trăng sáng chiếu xuống bao trùm lên bộ lông ngắn mới mọc của nó, toả ra ánh sáng bàng bạc lấp lánh, cả người gần như trong suốt.

Nếu là vào ban ngày thì cảnh tượng trước mắt chắc chắn sẽ đẹp mê hồn. Nhưng lúc này là vào ban đêm, sau khi nghe chuyện ma xong thì cảnh tượng này chỉ khiến người ta nghĩ đến... Ma quỷ.

Cả ký túc xá ngay lập tức bùng nổ, tất cả mọi người ai nấy cũng gào thét, mạng ai người ấy lo, còn có người cầm lấy gối đầu ném thẳng vào Biên Cốc.

"Ma kìa! ! !"

"Đây là... Đây là Biên Cốc đại nhân sao?"

"Hồn ma của Biên Cốc đại nhân quay về rồi! Aaaaa! Có maaaa!"

"Chết đi Biên Cốc đại nhân hồn phách trở về! A! Quỷ a!"

"Ngài đừng tìm ta, ngài đừng tìm ta! Là Tiểu tướng nữ làm thịt đại nhân ấy, a a a!"

"..."

Biên Cốc lúc này còn hoảng loạn hơn đám người kia nữa. Đầu tiên nó bị các loại chăm gối ném tới mắt muốn nổ đom đóm, sau đó lại thấy họ bịt tai rồi nghe họ hét lên những tiếng chói tai.

Cái gì?

Nó chết rồi sao?

Nó chết lúc nào?

Chính nó còn không biết bản thân mình chết rồi!

Nó cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, phát hiện ánh trăng khiến thân thể nó nửa trong suốt, toàn thân còn phát ra ánh sáng bạc lấp lánh giống như sắp hồn phi phách tán vậy.

Biên Cốc: "Híiii! ! !"

Biên Cốc hoảng sợ, lăn ra ngất xỉu.

...

Trong căn nhà gỗ nhỏ, Lạc Nhân Ấu đã rửa mặt xong đang chuẩn bị đi ngủ thì bảng hệ thống lại bắt đầu spam thông báo cộng điểm.

Tình hình bây giờ so với buổi chiều thì điểm số tăng cực kỳ nhanh!

Nàng tùy ý kéo danh sách lên xem thử mới phát hiện đợt điểm tích lũy này toàn là những cái tên quen thuộc, là đám tân binh vừa mới nhập ngũ.

So với buổi chiều chỉ +1 +2 của các lão binh thì tâm lý chịu đựng của các tân binh rõ ràng yếu hơn rất nhiều, mỗi lần đều là +22 +33 điểm.

Thậm chí ở đợt cuối cùng còn có vài cú +99 bùng nổ, trong đó có cả Biên Cốc.

Lạc Nhân Ấu cười vui vẻ, nhóm tân binh lại tặng điểm cho nàng rồi!

... ...

Trời đêm đầy tuyết.

Dạ Từ đẩy cửa đi ra ngoài, trong tay còn cầm một phần tình báo vừa mới được giao tới.

Chu Hồng từ bóng tối bước ra, tiếng bước chân trên tuyết nhẹ như không.

Dạ Từ liếc mắt qua một cái, nhàn nhạt nói: "Thân pháp di chuyển khá đấy, nhưng khí tức chưa đủ tinh khiết. Bốn mùa thay đổi, phải cảm nhận hơi thở của mùa, của tuyết để hoàn toàn ẩn mình."

Chu Hồng gãi đầu: "Hắc! Lời nói quá thâm sâu rồi, lão đại!

Khuôn mặt Dạ Từ dưới lớp mặt nạ nở nụ cười yếu ớt rồi đột nhiên hỏi: "Lạc Nhân Ấu không chịu ăn cơm sao?"

Chu Hồng Bất đắc dĩ nói: "Tiểu tướng nữ dường như không quen ăn đồ trong quân doanh, cả ngày chỉ biết ôm lấy bình sữa chạy tới chạy lui."

Dạ Từ nhíu mày lại: "Đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ uống sữa thôi thì không đủ."

Chu Hồng than vãn: "Đúng vậy a! Vấn Đông và Xuy Tuyết sắp lo đến phát điên rồi."

Dạ Từ không tiếp tục nói thêm gì về chủ đề này, hắn tiện tay đem tình báo đốt cháy thành tro bụi, nói: "Tạo chút rắc rối, đừng để các nàng tới gần quân doanh."

Chu Hồng lập tức nghiêm mặt lên, cúi đầu nói: "Vâng!"

Sau khi hắn ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt đã không thấy bóng dáng của Dạ Từ.

Trong phòng cũng trống rỗng.

...

Lạc Nhân Ấu ngủ một giấc dậy đã qua hừng đông, vừa tỉnh dậy liền phát hiện tổng điểm tích lũy đã vượt mốc 135.000!

Ngoài những điểm +1 +2 lời ra tiếng vào, đêm qua những tân binh kia có vẻ là một đêm không ngủ, thỉnh thoảng lại "đóng góp" vài đợt điểm lớn.

Lạc Nhân Ấu nhìn bảng thông báo, cười vui vẻ không ngớt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Hì hì!

Xuy Tuyết nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa bước vào, vui vẻ nói: "Tiểu Tướng Nữ sắp có có lộc ăn rồi nha!"

Lạc Nhân Ấu mặt xụ xuống: "Đừng mà, ta không đói, ta không ăn, đừng làm đồ ăn cho ta."

Vấn Đông bưng chậu nước rửa mặt đi theo phía sau rồi đặt xuống trước mặt nàng, cười nói: "không phải hai chúng ta làm, mà là Trương quản gia đến rồi! Ông ấy nấu ăn ngon lắm!

Lạc Nhân Ấu hứng thú: "Trương quản gia?"

Xuy Tuyết gật đầu lia lịa: "Ừm ừm! Trương quản gia là thần trù trước đây từng đi theo quân đội, ngay cả tướng quân Dạ Từ mỗi bữa đều phải chờ ông ấy nấu ăn. Khi đó khẩu phần ăn của chúng ta cực kỳ ngon, tiếc là sau này ông ấy tuổi đã lớn rồi, chân tay không còn linh hoạt nữa nên tướng quân Dạ Từ đã cho ông ấy về nghỉ ngơi ở Lâm Châu để dưỡng lão."

Vấn Đông vừa lau mặt cho Lạc Nhân Ấu, vừa tiếp lời: "Không biết bằng cách nào mà Trương quản gia nghe được chuyện Tiểu tướng nữ không chịu ăn uống. Thế là ông ấy đã vội vàng từ thành Vĩnh An, Lâm Châu chạy đến doanh trại ngay trong đêm, còn đích thân mang theo dụng cụ bếp núc của mình, chỉ để nấu ăn riêng cho Tiểu tướng nữ đấy!"

Nghe đến đây, đôi mắt Lạc Nhân Ấu sáng rực. Nàng lập tức nhảy xuống giường, không chần chừ chạy thẳng ra ngoài.