Theo lẽ thường, pheromone hiếm gặp thường đồng nghĩa với cấp bậc thiên phú cao, chẳng lẽ...
Ông ta quan sát bên mặt của Lan Tư, không ngừng so sánh sự giống nhau giữa người này và Đặng Chi, bọn họ đều có ngoại hình xuất chúng, pheromone đặc biệt, đều có tính cách hướng nội, không thích giao du, nếu như thiên phú cao, chắc chắn sẽ bị người khác ghen tị, bị bạn học cô lập, như vậy...
Tuy nhiên, Ách Địch Phu đã thất vọng.
Năng lượng bức xạ chỉ phát ra được năm giây đã đột ngột dừng lại dưới sự điều khiển của công tắc an toàn, trên màn hình hiện lên một chữ F to đùng.
Cấp F?
Ách Địch Phu lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Đại học Tinh Châu tôn sùng luật rừng, những người có thiên phú cấp cao được hưởng đặc quyền tuyệt đối, trong khi cấp F là tầng lớp thấp nhất, không có chút tôn nghiêm nào.
Nếu Lan Tư may mắn là cấp A, chắc chắn Ách Địch Phu sẽ rộng lượng bỏ qua lỗi đi trễ của cậu. Nhưng oái oăm thay, cậu lại là cấp F, hạng người có thể bị chà đạp tùy ý.
Lan Tư dường như cũng nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí xung quanh, cậu bất an rụt tay lại, định quay về chỗ ngồi.
Ai ngờ vừa quay người, Ách Địch Phu đã giơ thước lên chặn đường cậu.
Sức nóng tỏa ra từ cây thước, nếu Lan Tư sơ ý để nó chạm vào da cậu, e rằng sẽ bị bỏng nặng ngay lập tức.
Lan Tư bối rối đứng im tại chỗ.
"Đừng vội, chúng ta vẫn chưa thảo luận về hình phạt dành cho em." Ách Địch Phu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Lan Tư lẩm bẩm: "Hình phạt?"
"Theo [Sổ tay sinh viên Đại học Tinh Châu], giáo viên có quyền áp dụng bất kỳ hình phạt nào đối với học sinh đi học muộn." Ách Địch Phu nhấn mạnh hai chữ "bất kỳ".
"Em đến muộn là vì… bị bệnh."
Ánh mắt Lan Tư ẩn sau hàng mi dày và dài, Ách Địch Phu không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu.
"Ốm đau không phải là cái cớ." Ách Địch Phu chĩa thước vào ngực Lan Tư, "Tôi sẽ quất vào tuyến thể của em để trừng phạt."
Trong lớp có người không kịp che miệng, phát ra tiếng hít thở kinh hãi.
Tuyến thể là cơ quan nhạy cảm và dễ bị tổn thương nhất của con người. Kể từ khi các thành phố ngầm xuất hiện, tuyến thể gánh vác trọng trách tổng hợp pheromone, chống lại bức xạ.
Một khi tuyến thể bị tổn thương, người đó sẽ không còn đủ tư cách bước vào thành phố ngầm nữa, cả đời chỉ có thể làm một kẻ bỏ đi.
Mặc dù biết đó là một hình phạt tàn nhẫn, nhưng không ai dám phản bác Ách Địch Phu, bởi vì ông ta không chỉ là một người thức tỉnh hệ nguyên tố cấp A hiếm có, mà còn là anh hùng Liên Bang từng tham gia cuộc chiến dẹp loạn ở thủ đô. Ông ta làm bất cứ điều gì cũng sẽ không phải trả giá.
"Tuyến thể sao?" Lan Tư cúi đầu thật thấp, vài sợi tóc rủ xuống che đi nụ cười vừa ngây thơ vừa nham hiểm của cậu.
Ngay khi vừa rồi, trong khoảnh khắc lướt qua nhau, một cục chất lỏng màu đen như bùn nhão đã lặng lẽ rơi xuống chân Ách Địch Phu, hòa vào bóng của ông ta.
Lúc này Ách Địch Phu vẫn đang nhìn Lan Tư từ trên cao, ông ta đang tận hưởng cảm giác thích thú khi hành hạ người khác, giống như những kẻ thích xem người khác dập đầu khóc lóc trước ống kính, chứng kiến
sự vùng vẫy của kẻ yếu là thú vui tao nhã của ông ta.
"Tốt nhất là em nên biết điều một chút."