Hai Vị Cậu Chủ Kiên Trì Liên Hôn

Chương 2

Bước vào lớp học, Ách Địch Phu đưa mắt nhìn quanh, đó là những gương mặt trẻ trung non nớt, ánh mắt ánh lên niềm khao khát và mong đợi đối với ngôi trường danh tiếng của Liên Bang này.

Ách Địch Phu cầm danh sách lớp lên, bắt đầu điểm danh theo tên.

Điểm danh đủ năm trăm cái tên cần một chút thời gian, nhưng ông ta vẫn hoàn thành một cách tỉ mỉ, sau đó, ông ta đặt danh sách xuống, ánh mắt dò xét khắp lớp học, nở một nụ cười khó hiểu.

"Trong số các em…. có người đến muộn.""

Ông ta là chủ nhiệm trường của khóa học sinh mới năm nay, đồng thời cũng là Uỷ viên trưởng của Ủy ban xét duyệt tiền thưởng cho cán bộ công nhân viên của trường. Có lẽ do nhiều năm lao lực với công việc, mắt ông ta hơi đỏ ngầu, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống.

Học sinh ngồi hàng đầu bị nụ cười này khiến cho lạnh sống lưng, vội vàng đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm hai người vốn dĩ không hề đến.

"Các em nói xem tôi nên phạt họ thế nào đây?"

Ách Địch Phu chống hai tay lên bục giảng, cằm hạ thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn, cơ mặt hai bên má nhợt nhạt giật giật.

Cùng với lời nói của ông ta, nhiệt độ trong lớp học không ngừng tăng lên, đã đạt đến mức sáu mươi độ kinh khủng, hai đầu bóng đèn chân không trên trần nhà nóng đến mức chuyển sang màu đỏ rực, dây tóc tiếp xúc kém, phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Học sinh mới khổ không thể tả, đành phải vận dụng pheromone dị năng của mình để chống lại sức nóng thiêu đốt.

Hai người kia có lẽ là gặp chuyện đột xuất, trì hoãn hành trình, hoặc là gặp phải tai nạn gì đó.

Thủ đô đường xá xa xôi, chuyện gì cũng có thể gặp phải.

Cốc cốc cốc.

Cửa lớp học lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.

Đến rồi!

Mọi người gần như đồng thời thở phào một hơi.

Chỉ thấy từ cánh cửa sắt hé mở thò vào một bàn tay gầy guộc trắng bệch, cửa sắt được đẩy ra, một thiếu niên dáng người cao ráo từ trong bóng tối bước vào.

Khoảnh khắc cậu vừa lộ diện, cả lớp học im phăng phắc.

Gương mặt cậu tinh xảo đến mức kinh diễm, tựa như một tuyệt tác phô diễn kỹ năng của Tạo Hóa. Đôi mắt màu hổ phách hiếm có, khóe mắt trong hơi nhọn, đuôi mắt xếch lên. Sống mũi và xương mày vừa vặn, không quá sắc bén, cũng không quá mềm mại, tạo nên cảm giác vừa xa cách lại vừa ngoan ngoãn.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía mọi người, mái tóc nâu đỏ lướt qua đôi môi căng mọng.

Màu môi cậu nhạt hơn người thường, nhưng lại rất hài hòa với làn da trắng nõn nà. Cậu mặc một chiếc quần dài rộng rãi thoải mái, không có nhãn hiệu nào, trông đơn giản và gọn gàng, che phủ đôi giày thể thao đã bạc màu vì giặt nhiều.

Cậu bước đi giữa không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, thản nhiên như không có ai, lặng lẽ tiến đến một chỗ trống khuất nẻo, định ngồi xuống.

"Dừng lại." Ách Địch Phu nhặt cây thước lên.

Cây thước được làm từ xương sống của một loài sinh vật không rõ tên, to bằng nắm tay người lớn, các đốt xương móc nối vào nhau.

Động tác thiếu niên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ách Địch Phu, vẻ mặt khó hiểu.

"Tên."

"Lan Tư."

"Quê quán."

"Thành phố Cảng Đàm."

"Giới tính."

"Omega."

Giọng nói của Lan Tư rất nhỏ nhẹ, nhưng lại lễ phép đúng mực.

Ách Địch Phu hất cằm: "Lại đây."

Đôi mày xinh đẹp của Lan Tư khẽ nhíu lại.

Bên cạnh có người hạ giọng nhắc nhở: "Ngày báo danh học sinh mới phải kiểm tra cấp bậc thiên phú."

Lan Tư lúc này mới nhìn thấy quả cầu thủy tinh đặt bên cạnh Ách Địch Phu, cậu nở một nụ cười hiểu ý, vội vàng đặt ba lô xuống, bước về phía bục giảng.

Đến trước máy kiểm tra, cậu thành thạo xắn tay áo lên, đưa cánh tay vào trong quả cầu.

Bên trong quả cầu lập tức lóe lên những tia sáng màu xanh lam như tia chớp, một viên khoáng thạch tinh thể từ lòng đất đang không ngừng truyền năng lượng bức xạ vào bên trong.

Tuyến thể sau gáy cậu hơi ửng đỏ, pheromone từ cơ thể tỏa ra, không khí tràn ra hương hoa mộc lan sao ngọt ngào dễ chịu.

Có alpha không nhịn được nâng mũi hít sâu vài hơi, trên mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, mãi đến khi nhận ra cơ thể có phản ứng bất thường mới vội vàng bình tĩnh lại, xấu hổ cúi đầu xuống.

Ách Địch Phu nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng đến mức có thể nhìn rõ mạch máu của Lan Tư, nó đang bị năng lượng bức xạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức càng lúc càng căng cứng, pheromone đang cố gắng chống lại sự tổn hại từ bên ngoài.

Pheromone của tên yếu ớt này là hoa mộc lan sao à.