"Nếu bạn đã nhìn thấy sự thật về bình đẳng và công lý, nhìn thấy sự bóc lột của những người thức tỉnh đối với thường dân.
Nếu bạn đang trượt xuống vực thẳm của cái chết, bóp nghẹt khát vọng tự do."
"Bạn biết rõ những kẻ tội ác tày trời vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhưng sự vùng vẫy trong tuyệt vọng của bạn chỉ đổi lấy sự đàn áp của quyền lực.
Bạn lương thiện, bao dung, hòa nhã, khiêm tốn, những phẩm chất tốt đẹp này cuối cùng lại trở thành lưỡi dao đâm vào chính mình."
"Chẳng lẽ bạn không nhận ra, những người thức tỉnh cấp cao đang đứng trên luật lệ, đang cười nhạo và khinh thường tín ngưỡng của bạn.
Chẳng lẽ bạn không nhận ra, lý tưởng cao cả của họ, đạo đức tội ác của họ."
"Hãy biết rằng, chính khát vọng về thiên đường đã biến trần gian thành địa ngục.
Bạn nên tỉnh táo lại đi."
"Có lẽ, bạn vẫn còn một cơ hội để nắm giữ vận mệnh của mình, không cần cầu xin ân huệ từ những kẻ quyền cao chức trọng.
Hãy dâng hiến một thứ quý giá, tôi sẽ đảm bảo cho bạn những quyền lợi mà bạn đáng được hưởng."
——[Tuyên ngôn Hắc Đăng Hội]
[Một]
Đơn xin trợ giúp 01
Người nộp đơn: Mẹ
Người gây tội ác: Ách Địch Phu, chủ nhiệm nhiệm trường Đại học Tinh Châu.
Tội danh: Vu khống ác ý, ép học sinh nữ tự tử.
Yêu cầu hình phạt: Tử hình.
Phần thưởng: Một chiếc kẹp tóc hình bướm màu hồng
Xoẹt!
Một tờ báo [Nhật báo Thủ đô] in đơn xin trợ giúp này trên trang nhất đã bị ai đó xé nát một cách phũ phàng, ném vào thùng rác đen ngòm đầy ruồi nhặng.
Nhân viên Phòng Công tác Sinh viên liếc nhìn mảnh giấy vụn lẫn trong đống vỏ trái cây, bã trà đã thối rữa, rồi quay lại nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề nhưng đang tức giận trước mặt: "Gần đây có một số lời đồn đại vô lý, nói rằng ngài ghen tị với những học sinh có thiên phú cấp S, vì vậy đã tìm cách ép họ tự tử để lấy tuyến thể của họ cho riêng mình."
Ách Địch Phu cười khẩy: "Hoàn toàn là bịa đặt! Rõ ràng là omega tên Đặng Chi kia tự sa ngã, làm kẻ thứ ba bị vạch trần nên không còn mặt mũi nào đối diện với nhà trường và gia đình, chỉ còn cách tự tử."
Nhân viên ghi chép lại, đồng cảm nói: "Bây giờ người ta rất thích thêu dệt những thuyết âm mưu, động một tí là kêu ca khắp nơi, thật vô trách nhiệm, ngài vẫn nên sớm xử lý những kẻ tung tin đồn nhảm, đừng để những lời lẽ vô lý đó làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình."
Ánh mắt Ách Địch Phu tối sầm lại: "Ông nói đúng."
Ông ta nhớ đến người phụ nữ tàn tật lưng gù kia, rõ ràng là một người câm điếc, vậy mà còn giăng biểu ngữ đến trường gây rối, quỳ xuống đất dập đầu, gào khóc thảm thiết, kêu oan cho con gái, thu hút rất nhiều phóng viên phiền phức như ruồi nhặng.
Lời vu khống của bà ta chẳng hề hấn gì, cư dân mạng cũng coi bà ta như trò cười, giới truyền thông mỗi ngày đưa tin chỉ vì lượng truy cập khủng.
Tầng 1: Người phụ nữ thần kinh này, mỗi ngày đều cung cấp trò cười mới.
Tầng 2: Hahahaha biểu cảm mới ra lò, mẹ mày gào thét jpg.
Tầng 3: Xin lỗi chứ, loại con gái như con nhỏ đó, chuyên đi quyến rũ người khác, nhảy lầu là đáng đời.
Tầng 4: Dám vu khống thầy Ách Địch Phu, bà câm này vừa xấu người vừa xấu nết.
Tầng 5: Ai hiểu không, nhìn con mẹ câm này dập đầu khóc lóc trước ống kính lại thấy có gì đó vui vui, mình không phải người xấu chứ nhỉ?
Tầng 6: Ông bạn trên kia không phải đâu, luận việc không luận tâm, chúng ta có làm hại con gái bà ta đâu.
Mọi chuyện đến đây, Ách Địch Phu đều có thể không quan tâm, nhưng người phụ nữ điên đó ngàn lần không nên, vạn lần không nên, lại gửi đơn lên tổ chức phi pháp Hắc Đăng Hội.
Người đồng nghiệp cất giấy bút: "Tân sinh viên năm nay chắc đã đến đông đủ phòng học rồi, còn phiền chủ nhiệm giúp họ hoàn thành buổi học đầu tiên."
Ách Địch Phu đứng dậy: "Trách nhiệm của tôi mà."
Ông ta chỉnh lại bộ vest, soi gương chải chuốt tóc tai, xác nhận biểu cảm đã đúng mực, rồi mới kẹp tập hồ sơ, sải bước đến tòa nhà giảng dạy số 6.
Mây đen kéo đến, chút ánh sáng le lói cuối cùng trên bầu trời bị mây đen che khuất, tấm biển kêu gọi sử dụng điện tiết kiệm đung đưa trong gió, chìm hẳn vào bóng tối.
Cổng trường vẫn còn treo biểu ngữ chào đón tân sinh viên mới tinh, một con búp bê đồ chơi đang nhảy múa chào đón không biết mệt mỏi, trước cổng trường đã không còn bóng dáng người phụ nữ điên kêu oan kia.