Ông ta tin rằng Lan Tư hiểu rõ, nếu ông ta sử dụng dị năng, mắc ma* sẽ thiêu Lan Tư thành tro bụi trong tích tắc.
*Mắc ma: hay magma là đá nóng chảy, thông thường nằm bên trong các lò magma gần bề mặt Trái Đất.
Trong mắt nam sinh ngồi bàn đầu lúc này đã không còn sự chờ mong và khao khát đối với trường đại học nữa, cậu cứng đờ quay đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía hai học sinh trước đó đã được kiểm tra là có thiên phú cấp A.
Nếu nói ai có thể chống lại dị năng của Ách Địch Phu dù chỉ một chút, thì đó chỉ có thể là những người thức tỉnh cấp A.
Ai ngờ hai học sinh kia nhận thấy ánh mắt của nam sinh thì lập tức luống cuống quay mặt đi, co rúm người lại như chim cút.
Họ có thiên phú cấp A, nhưng hiện tại ngay cả dị năng bậc một cũng chưa học được.
Nam sinh tuyệt vọng nhắm mắt lại, môi hở răng lạnh, cậu cũng chỉ là người có thiên phú cấp E mà thôi.
Lan Tư cuối cùng cũng giơ tay lên, những ngón tay của cậu đặc biệt thon dài, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề chậm rãi vén những sợi tóc che khuất tuyến thể ra, để lộ hoàn toàn mảng da mỏng manh đó.
Tuyến thể của Omega đặc biệt yếu ớt, do vừa mới sử dụng pheromone nên vùng da ở đó căng lên, hiện rõ màu hồng nhạt tự nhiên.
"Quay lại đây, quay lưng về phía tôi." Ách Địch Phu ra lệnh.
Lan Tư không nhúc nhích.
"Em không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Lan Tư vẫn không nhúc nhích.
Con ngươi nhỏ hẹp của Ách Địch Phu nhìn chằm chằm vào cậu, cây roi xương trong tay bị bóp chặt đến mức kêu lên ken két.
Chỉ cần một roi là ông ta có thể khiến Omega trước mặt máu me đầm đìa, một người thức tỉnh cấp F hèn mọn, cho dù đánh chết thì cũng chỉ cần trình một tờ kiểm điểm trước mặt hiệu trưởng là xong việc, ai thèm quan tâm?
Ách Địch Phu định cho tân sinh viên cứng đầu này một bài học.
Ngay trước khi ông ta chuẩn bị ra tay, cánh cửa lớp học đột nhiên bị một cước đá tung!
Cánh cửa sắt vốn nặng nề bị đập mạnh vào tường như tờ giấy vụn, sau đó bị dội ngược trở lại, âm thanh dội lại trong không gian kín mít khiến màng nhĩ người ta đau nhức, cũng khiến động tác của Ách Địch Phu đột ngột dừng lại.
"Xin lỗi, đến muộn một chút." Giọng nói lười biếng và đầy sức hút vang lên giữa tiếng vọng, truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng quay đầu về phía cửa ra vào, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó diễn tả.