Đừng nói là cho Dư Mộc Phạm "một bài học", cho dù để cậu nhìn thấy đủ màu xanh đỏ tím vàng, bản thân cũng chẳng được lợi ích gì.
"Tỉnh lại đi! Đừng để bị con hồ ly tinh này lừa gạt!" Có người kịp phản ứng, lớn tiếng nhắc nhở đồng bọn: "Dư Mộc Phạm đến địa bàn của chúng ta cướp khách, chúng ta phải dạy cho cậu ta biết quy tắc của Noctiflorous!"
"Trong quán có quy tắc này sao?" Dư Mộc Phạm nhìn người kia, tỏ vẻ khiêm tốn ham học.
"Ờ..."
Mọi người nhớ lại quy định của quán, hình như không có điều nào yêu cầu nhân viên phục vụ cao cấp không được xuống tầng dưới tiếp khách.
Dư Mộc Phạm nhếch môi, vẫn giữ vẻ khiêm tốn ham học: "Các người muốn trả thù tôi, tại sao không lên tầng bảy cướp khách của tôi? Không thích à?"
"..." Nhân viên phục vụ ở sảnh lớn ngay cả tầng hai cũng không lên được, bị chọc trúng chỗ đau, vì thế sụp đổ hoàn toàn.
"Ồ, các người không làm được, nhưng Hứa Phàm thì có thể đấy." Dư Mộc Phạm cười tủm tỉm hỏi: "Từ đầu đến cuối, Hứa Phàm đã từng ra mặt giúp mấy người chưa?"
"..."
Im lặng, là một sự im lặng kỳ lạ.
Sau khoảng thời gian ngạt thở dài đằng đẵng, lại là Dư Mộc Phạm lên tiếng.
"Cậu ta không có. Cậu ta chỉ biết khi doanh số của các người thảm hại thì sẽ tiếp tục ăn nên làm ra, sau đó giả tạo an ủi vài câu." Dư Mộc Phạm hất cằm lên, nói thẳng vào trọng tâm: "Giống như các người đang đói bụng, cậu ta ngồi bên cạnh phát ra tiếng nhai chóp chép rất to, rồi nói một cách nhạt nhẽo rằng "chưa chết đói là được rồi"."
"Thật đáng thương, cậu ta vẽ bánh cho các người ăn, các người lại thật sự trông mơ khao khát." Dư Mộc Phạm cụp mắt, đáy mắt hiện lên chút thương hại: "Thay vì tranh giành địa bàn sảnh lớn với tôi, chẳng lẽ các người không có chút ý định nào muốn leo lên cao hơn sao?"
"Có..."
"Nhưng mà..."
Nhân viên phục vụ tại sảnh lớn muốn muốn lên tầng hai, thì mỗi tháng ít nhất phải đạt được doanh số thuần hơn mười ngàn.
Nghe thì không nhiều, nhưng thực tế khách lẻ ở sảnh lớn đều gọi rượu rẻ, tỷ lệ hoa hồng trung bình chỉ 2.5%. Mỗi tháng phải bán được bốn trăm ngàn, mới có cơ hội đạt được doanh số thuần hơn mười ngàn.
Đáng sợ hơn là, có vài khách vào quán gọi nước ép, bọn họ không được một đồng nào, leo lên tầng hai nói nghe dễ lắm đấy?
"Tôi đã nói các người ngốc mà. Theo Hứa Phàm lâu như vậy, ngoài vài câu an ủi vô thưởng vô phạt thì được kinh nghiệm gì chứ?" Dư Mộc Phạm lấy điện thoại ra, lật tìm một tài liệu ghi chép lúc rảnh rỗi: "Ở đây tôi có tên, nghề nghiệp, loại rượu yêu thích, chủ đề quan tâm của vài trăm khách hàng thường xuyên chi tiêu hơn một ngàn."
Mỗi một chữ cậu nói, sắc mặt của nhân viên phục vụ ở sảnh lớn lại trắng bệch thêm vài phần.
Trước đó, bọn họ tưởng Dư Mộc Phạm dựa vào khuôn mặt hồ ly tinh, cùng bảng tên đính kim cương tầng bảy, quyến rũ khách hàng vung tiền cho cậu.
Không ngờ chỉ vài lần tiếp xúc, vài câu trò chuyện ngắn ngủi, Dư Mộc Phạm đã có thể nhớ được sở thích của khách hàng.
Đặt mình vào vị trí của họ mà nghĩ, nếu bọn họ đến quán bar, sẽ chọn một nhân viên phục vụ đã tiếp đón nhiều lần, nhưng vẫn hỏi mình thích Whisky hay Rhum vàng..
Hay sẽ chọn một nhân viên phục vụ chỉ gặp mặt hai lần, nhưng đã nói chính xác "Tối qua đội bóng anh ủng hộ đã thắng rồi, đến chúc mừng một ly nào".
"Nói đi cũng phải nói lại." Dư Mộc Phạm cất điện thoại, khoanh hai tay lại, tỏ vẻ kiêu ngạo "không phục thì đánh tôi" đi: "Cho dù các người chiếm ưu thế về số lượng, một khi ra tay thì các người đoán Noctiflorous sẽ bảo vệ tôi hay bảo vệ các người?"
Khoảnh khắc Dư Mộc Phạm nói ra câu hỏi, thì cũng có đáp án.
Một bên là nhân viên hàng đầu ở tầng bảy, doanh số mỗi ngày lên đến vài triệu.
Mấy người kia chỉ là nhân viên phục vụ ở sảnh lớn, mỗi tháng sống dựa vào lương cơ bản, vì vài ngàn tiền hoa hồng lại bắt nạt đồng nghiệp.
Nếu lãnh đạo biết chuyện, bất kể đúng hay sai, chắc chắn sẽ nghiêng về phía người có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho quán bar là Dư Mộc Phạm.
Mấy nhân viên phục vụ ở sảnh lớn lập tức ý thức được sự lỗ mãng của mình, nên hoảng sợ vô cùng.
Nếu Dư Mộc Phạm báo cáo chuyện đó, chắc chắn bọn họ sẽ không giữ được công việc nhàn hạ lại lương cao này.
Lương cơ bản và thưởng chuyên cần ở Noctiflorous khá hậu hĩnh. Mấy nhân viên phục vụ toàn thời gian như bọn họ toàn là có trình độ không cao, lại không chịu được việc tay chân nặng nhọc, bị sa thải rồi thì biết sống sao ở thành phố A đây?
"Dư Mộc Phạm! Dư Mộc Phạm!" Tiếng gọi của quản lí vang lên bên ngoài nhà vệ sinh, vội vã từ xa tới gần.
"Bảo cậu dọn nhà vệ sinh, cậu lại chạy lung tung! Giờ không cho cậu dọn nữa, sao lại trốn trong đó mãi không ra thế?" Quản lí lần theo định vị trên bảng tên tìm đến, chợt thấy một đám người vây quanh Dư Mộc Phạm, liền nghi hoặc hỏi: "Mấy cậu không lo làm việc, bu quanh nhà vệ sinh làm gì? Doanh số tháng này đạt chỉ tiêu rồi à?"
"!!!"