Đám nhân viên phục vụ tham gia bắt nạt hoàn toàn hoang mang lo sợ, ra sức nháy mắt với Dư Mộc Phạm, mong cậu tha cho mình một mạng.
Dư Mộc Phạm thay đổi vẻ ngông nghênh ban nãy, giả vờ ra vẻ vô tội và uất ức: "Tôi vừa đến thì đã bị mấy vị tiền bối lôi vào nhà vệ sinh, cổ tay đều bị bóp đỏ rồi."
Dư Mộc Phạm xuất thân nghèo khổ, nhưng lại có thân thể của một cậu ấm bẩm sinh, da mịn thịt mềm rất dễ để lại dấu vết.
Bọn họ chỉ kéo qua lớp áo khoác vài cái, cổ tay Dư Mộc Phạm đã hiện lên vết đỏ mờ mờ.
"Chuyện gì thế này? Kéo người vào nhà vệ sinh làm gì?!" Quản lí thấy cổ tay Dư Mộc Phạm quả thật có đỏ lên, giọng điệu ngay lập tức trở nên nghiêm khắc.
Vị quản lí này, nói năng thì chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ vậy.
Lúc doanh số Dư Mộc Phạm bằng chỉ có vài số lẻ, anh ta cũng không sa thải cậu nhân viên làm ăn thua lỗ này. Chỉ sai cậu đi dọn nhà vệ sinh, lương cơ bản vẫn trả đầy đủ.
Anh ta biết, mấy nhân viên phục vụ lâu năm ở sảnh lớn đều là cậu nhóc nghèo từ nơi khác đến. Có khi họ lén lấy hóa đơn của khách, ghi tên mình vào để lấy tiền thì quản lí cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng nếu một đám nhân viên cũ lôi nhân viên mới vào nhà vệ sinh bắt nạt, thì tính chất đã khác.
"Tôi, tôi..."
"Không... không làm gì cả."
"Chúng tôi... cái đó..."
Mấy "tiền bối" ấp úng, cúi gằm mặt, hận không thể chui xuống khe gạch lát nền trong nhà vệ sinh.
Trong lòng bọn họ hối hận trăm lần, biết thế lúc nãy đã xin lỗi Dư Mộc Phạm rồi.
Không đúng!
Nếu biết thế, thì bọn họ không nên có cái ý nghĩ xấu xa này!
Lúc này, lưỡi đao tuyệt vọng to lớn đang treo lơ lửng trên đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Dư Mộc Phạm xoa xoa cổ tay, miết nhẹ lên hai vết đỏ, rồi mới từ từ nói:
"Vào đến nhà vệ sinh, họ mới nói là ngưỡng mộ doanh số của tôi, muốn quỳ xuống bái tôi làm sư phụ." Dư Mộc Phạm nhướng đuôi mắt, chậm rãi buông ra hai chữ: "Đúng không?"
"Đúng, đúng vậy!"
Vừa nói, tên tiền bối cầm đầu đã mềm nhũn chân, quỳ luôn.
"Sư phụ, chúng tôi muốn lên lầu."
"Xin cậu chỉ dạy cho chúng tôi!"
Quản lí thấy bọn họ quỳ rạp xuống đất, nhíu mày xua tay: "Muốn lên lầu thì mau ra sảnh lớn đi! Lát nữa khách đến thì lại chẳng có nhân viên nào tiếp đón hết!"
Đám tiền bối vâng dạ lia lịa, lủi thủi ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi đám người đã tản đi, quản lí nhìn Dư Mộc Phạm, ánh mắt đầy vẻ dò xét: "Thế là xong rồi?"
"Ừm, tội không đáng chết." Dư Mộc Phạm xoa xoa cổ tay, cảm thấy chưa sạch, bèn đi đến bồn rửa tay rửa cẩn thận.
Cậu ngẩng đầu rồi nhìn mình trong gương, liên tưởng đến "Dư Mộc Phạm" trước kia cũng cùng đường bí lối mới đến Noctiflorous kiếm sống.
Vì cậu thiếu niên nhỏ bé xuất thân nghèo khổ đó, cậu quyết định tạm tha cho bọn họ một lần.
"Hơn nữa, tôi thật sự đã dạy cho bọn họ, bọn họ dập đầu cho tôi là chuyện nên làm."
"Cậu... được rồi." Quản lí không nói gì thêm, chỉ vào bảng tên của Dư Mộc Phạm: "Sau bảng tên có bộ đàm, lần sau gặp chuyện gì thì gọi thẳng cho tôi."
"Có sao?" Dư Mộc Phạm giật bảng tên lên, phát hiện phía sau thật sự có mấy lỗ nhỏ.
Cho nên…
Cậu vốn có cơ hội được chính nghĩa từ trên trời rơi xuống cứu giúp?!
"Thôi, dù sao cũng sẽ không có lần sau." Dư Mộc Phạm rửa tay sạch sẽ, xoay người nhìn quản lí: "À đúng rồi, anh Triệu tìm tôi có việc gì vậy?"
Quản lí nghe cậu gọi mà sững người.
Mấy lần trước, Dư Mộc Phạm hỏi xin lương thì cũng chỉ mở miệng gọi một tiếng "quản lí”.
Bỗng nhiên đổi thành anh Triệu, khiến quản lí cảm thấy có cảm giác được sủng mà sợ, ngập ngừng vài giây mới lên tiếng.
"Không phải tôi tìm cậu, mà là lãnh đạo tìm cậu."
"Quản lí tầng hả?"
"Là lãnh đạo lớn, tổng giám đốc Lê."
"Hử?" Dư Mộc Phạm ngạc nhiên.
Lê Vu Sâm là ông chủ đứng sau quán bar, cũng là công hai trong truyện [Nuông Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê].
Theo tiến độ của nguyên tác, phải đợi đến khi Đoạn Liệt chơi chán, đem "Dư Mộc Phạm" thế chấp cho Lê Vu Sâm ở sòng bạc ngầm, thì hai người mới bắt đầu tuyến chuyện của mình.
Bây giờ Lê Vu Sâm tìm cậu, chẳng lẽ...
Cuối cùng Noctiflorous cũng sắp phá sản rồi sao?