Mấy ngày nay, Đoạn Liệt cứ chiếm phòng 704, chỉ định Dư Mộc Phạm phục vụ.
Dư Mộc Phạm lười để ý đến anh ta, nên chưa từng ghé qua.
Đoạn Liệt từ sự tức giận bất lực ban đầu, đến sau này lại dần dần thức tỉnh thuộc tính bị bỏ rơi, cứ ngóng trông nhìn cửa phòng riêng, mong Dư Mộc Phạm bước vào.
Theo lời của Dư Mộc Phạm, cuối cùng anh ta cũng có chút dáng vẻ của một con chó rồi.
Mặc dù Dư Mộc Phạm chỉ đến quán hai ngày một tuần, nhưng hai ngày cậu đến thì doanh thu của sảnh lớn đều tăng theo cấp số nhân.
Những lúc cậu không đến, những vị khách đến vì Dư Mộc Phạm đều tỏ ra hụt hẫng, doanh thu sụt giảm thảm hại.
Sau vài lần như vậy, những nhân viên phục vụ ban đầu của sảnh lớn đã tìm Hứa Phàm than phiền, đồng loạt bày tỏ sự bất mãn.
Trước khi Dư Mộc Phạm đến sảnh lớn, sảnh lớn chỉ cung cấp những dịch vụ cơ bản nhất.
Đôi khi gặp khách hàng dễ tính, họ thậm chí không phục vụ, chỉ yêu cầu bọn họ ký tên vào hóa đơn.
Nhưng sau khi Dư Mộc Phạm xuất hiện, khách hàng lại đổ xô đến vây quanh cậu.
Vào những ngày Dư Mộc Phạm vắng mặt, những người đó cứ ngóng trông, như thể đang giữ gìn sự trong trắng vì cậu vậy.
"Nhìn cái bộ dạng lẳиɠ ɭơ của cậu ta kìa, không biết dùng thủ đoạn gì để câu kéo khách nữa!"
"Chỉ là một người mới đến, có biết quy tắc của Noctiflorous không? Mà lại đến địa bàn của chúng ta cướp khách."
"Cậu ấy chỉ là hơi ngốc thôi, chứ không cố ý đâu." Hứa Phàm dịu dàng bênh vực Dư Mộc Phạm: "Mọi người tìm cơ hội nói chuyện riêng với cậu ấy đi."
"Đúng, phải giải quyết riêng! Chúng ta phải tính sổ rõ ràng với cậu ta!"
"Không cho cậu ta một bài học, tưởng tiền bối dễ bắt nạt sao?"
Tối hôm đó ...
Dư Mộc Phạm vừa bước vào Noctiflorous thì đã bị mấy người lôi kéo, xô đẩy vào nhà vệ sinh dát vàng lộng lẫy.
Nhà vệ sinh của Noctiflorous được thiết kế để nâng cao trải nghiệm của khách hàng, nên không hề có một góc tối nào.
Dư Mộc Phạm ngơ ngác nghe họ la hét om sòm, rồi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
... Cậu đυ.ng độ tình huống bị bắt nạt nơi làm việc trong truyền thuyết rồi sao?
Ô hô ~
...
Bắt nạt, gần như là con đường mà mọi nam chính mỹ cường thảm đều phải trải qua.
Dư Mộc Phạm làm giám định viên nội dung khiêu da^ʍ trên mạng mười năm, đã duyệt qua vô số tác phẩm, vì thế thông thạo đủ loại cách lật ngược tình thế khi bị bắt nạt.
Tuy nhiên khi cậu cẩn thận nhớ lại, liền phát hiện ra những cách lật ngược tình thế đó, hình như... không khớp?
Nhân vật chính trong tiểu thuyết ngược văn khi gặp phải cảnh bắt nạt thì sẽ khóc như lê hoa đái vũ(*) kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ bạo hành, cho đến tận cuối truyện mới có màn "quân tử trả thù mười năm chưa muộn".
(*)Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa, được dùng để miêu tả vẻ xinh đẹp yêu kiều của mỹ nhân khi khóc.
Còn nhân vật chính trong tiểu thuyết sảng văn, hoặc là bản thân có võ lực áp đảo, hoặc là ông trời cho công một/công hai/công ba...rơi xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Dư Mộc Phạm vừa không thể khóc như lê hoa đái vũ, cũng lại là kẻ cặn bã chỉ có võ lực hạng xoàng.
Còn về công một, công hai, công ba... gì đó, bọn họ không lôi nến, kẹp vυ', roi da ra đã là nhân từ lắm rồi, làm sao có thể ra tay cứu giúp được chứ?
Người duy nhất có chút tình cảm với cậu là Thời Lâm Dịch, nhưng không thể có khả năng xuất hiện ở Noctiflorous.
Nhà vệ sinh, với tư cách là địa điểm được chỉ định cho đủ loại bắt nạt, là nơi có ý nghĩa chiến lược đặc biệt.
Ngay cả nhà vệ sinh sang trọng của hộp đêm cao cấp thì bên trong cũng không lắp camera giám sát, cho nên nếu báo cảnh sát sẽ rất khó lấy chứng cứ.
Đổi lại nếu là người bình thường có chút ý chí sinh tồn, khi đối mặt với những kẻ bắt nạt hung hãn thì phần lớn sẽ chọn cách bo bo giữ mình.
Nhưng Dư Mộc Phạm lại chẳng có chút ý chí sinh tồn nào.
Ngay cả kết cục là trời sập cậu cũng không sợ.
Bắt nạt cỏn con, tính là cái rắm gì.
"Hứa Phàm xúi giục các người làm vậy à?" Giọng Dư Mộc Phạm vui vẻ, không hề có chút sợ hãi nào khi bị bắt nạt.
"Đừng nói bậy! Cậu tưởng Hứa Phàm giống cậu, độc ác như vậy sao?"
"Cậu ấy chỉ bảo chúng tôi tìm cơ hội nói chuyện riêng với cậu thôi."
"Ha." Dư Mộc Phạm bị trí thông minh cảm động của bọn họ chọc cười.
“Tìm cơ hội nói chuyện riêng” sao.
Nghe kìa, nói từ "bắt nạt" sao mà thanh tao thoát tục thế.
"Tôi có hơi tò mò." Ánh mắt Dư Mộc Phạm đảo qua, lần lượt dừng lại trên bảng tên của bọn họ: "Mấy người làm tay sai cho cậu ta, được lợi ích gì, hử?"
"Đã nói rồi, không phải Hứa Phàm xúi giục!"
"À." Dư Mộc Phạm tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Vậy là chẳng được lợi ích gì cả."
"..." Nghe Dư Mộc Phạm nói vậy, mấy kẻ bắt nạt như bừng tỉnh.