Dư Mộc Phạm nói một cách thoải mái: "Hiện tại tôi đang làm phục vụ ở quán bar Noctiflorous, chính là quán bar ở trung tâm thành phố."
Trong nguyên tác, sau khi Thời Lâm Dịch tiếp xúc với Dư Mộc Phạm, việc đầu tiên hắn làm là ép cậu nghỉ việc ở quán bar, rõ ràng là rất để tâm đến chuyện này.
Dư Mộc Phạm lựa chọn thành thật khai báo, tránh cho Thời Lâm Dịch sau này biết được qua con đường khác, sinh ra những hiểu lầm và hiềm khích không đáng có, rồi lại tìm cách “hành hạ” mình.
Thời Lâm Dịch biết được nơi làm việc của cậu thì chỉ khẽ đáp lại một tiếng, tỏ vẻ đã rõ.
Dư Mộc Phạm không để ý.
Giai đoạn hiện giờ, Thời Lâm Dịch hoàn toàn không có hứng thú với bản thân cậu, nên tất nhiên sẽ không quan tâm cậu làm việc ở quán bar nào.
Dư Mộc Phạm thuận miệng nói: "Ở quán bar tôi chủ yếu phụ trách bán rượu. Hôm nào anh đến ủng hộ thì tôi sẽ giảm giá cho anh."
Nhận được lời mời, Thời Lâm Dịch còn chưa kịp trả lời thì quản gia ở bên cạnh đã lên tiếng từ chối trước:
"Xin lỗi, sòng bạc ngầm ở Noctiflorous có liên quan đến ngành nghề kinh doanh mờ ám, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị sập. Tham gia vào ngành kinh doanh mờ ám, đối với bản thân ngài Thời và công ty không ảnh hưởng lớn. Nhưng ngài ấy đã từng phục vụ trong quân đội, nên không tiện lui tới những nơi như vậy."
"Vậy à..." Dư Mộc Phạm ngạc nhiên kéo dài âm đuôi.
Thời Lâm Dịch khá am hiểu tình hình nội bộ Noctiflorous, ngay cả sòng bạc ngầm chỉ dành cho hội viên cao cấp mới có tư cách vào thì cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Hèn gì Noctiflorous thu hút nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu như vậy, mà Thời Lâm Dịch quyền cao chức trọng lại chưa từng ghé qua.
Hắn đã xuất ngũ rồi, vậy mà vẫn rất coi trọng danh dự của quân nhân.
Trong mắt Dư Mộc Phạm lóe lên chút tán thưởng, ôm Bu Bu nghiêng người về phía trước, cố ý hỏi dò: "Ngài Thời từng tham gia quân đội khi nào? Ở đâu vậy ạ?"
Thời Lâm Dịch bình tĩnh trả lời: "Sau khi trưởng thành, tôi đã phục vụ ba năm trong hải quân."
"Vậy chẳng phải là, khoảng độ tuổi như tôi bây giờ sao?" Dư Mộc Phạm vô cùng ngưỡng mộ: "Tôi cũng từng muốn tham gia quân đội, nhưng tiếc là không đạt tiêu chuẩn kiểm tra thể lực."
Thời Lâm Dịch hỏi: "Mục nào không đạt?"
"Bài kiểm tra thể lực cơ bản ạ." Dư Mộc Phạm nhăn mũi: "Tôi hít xà đơn không được ba cái."
Thời Lâm Dịch cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi tay và đôi chân gầy guộc của cậu ẩn dưới lớp quần áo, cảm thấy đã hiểu rõ.
Với cơ thể yếu ớt của cậu, đừng nói là nhập ngũ.
Nếu hắn chỉ hơi dùng sức một chút, chỉ sợ sẽ làm cậu đau.
Dư Mộc Phạm quả thực đã nộp đơn đăng ký, đồng thời trước khi khám sức khỏe, vất vả lắm cậu mới tăng cân đạt chuẩn.
Ai ngờ, quân đội lại có yêu cầu về thể lực đối với tân binh. Với thể chất của một trạch nam ngành kỹ thuật như cậu thì căn bản không có cách nào đạt được tiêu chuẩn của họ.
"Tôi rất ghen tị với những người được mặc quân phục." Dư Mộc Phạm vừa nói vừa vỗ vỗ Bu Bu, ánh mắt cứ loanh quanh trên người Thời Lâm Dịch: "Sau khi anh xuất ngũ, quân phục vẫn còn chứ ạ?"
"Còn, chỉ là không được đeo quân hàm." Thời Lâm Dịch hỏi ngược lại: "Muốn mặc sao?"
"Quần áo của anh, tôi mặc chắc chắn sẽ không vừa." Dư Mộc Phạm trầm ngâm một lúc, rồi kiên quyết nói: "Để lần sau đi."
"Hửm?" Hắn nói.
Cậu ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ, tràn đầy tham vọng nói: "Tôi sẽ tạo ra một dịp xứng đáng để anh được mặc trang trọng! Đến lúc đó, hãy mặc quân phục cho tôi xem nhé."
Có qua có lại.
Cũng phải đến phiên hắn mặc đồ cosplay, mình play chứ.
Trong mắt Dư Mộc Phạm thoáng qua một tia tinh ranh.
Mặt trời dần ngả về tây, tại nhà họ Thời.
Dư Mộc Phạm đã đi từ lâu nhưng Thời Lâm Dịch vẫn ngồi đó, nhìn chăm chú vào chiếc hộp acrylic trên bàn.
"Thưa ngài, tài xế đã đưa cậu Dư về trường an toàn." Quản gia bước đến trước mặt Thời Lâm Dịch, cung kính hỏi: "Ngài còn dặn dò gì nữa không?"
Thời Lâm Dịch nhìn chằm chằm vào hai quả cầu kim loại, lạnh nhạt hỏi: "Quản gia Lưu, ông nghĩ nghịch lý triết học có thể thành lập không?"
Quản gia bối rối: "Nghịch lý nào ạ?"
"Con người, sẽ lại bước vào cùng một dòng sông một lần nữa."
.
Tuần sau đó, Tôn Kha thường xuyên lui tới Noctiflorous.
Vì để hóng chuyện, Dư Mộc Phạm đã đạt được tần suất đi làm đáng kinh ngạc là làm một ngày nghỉ ba ngày!
Tin tức về một nhân viên phục vụ đẹp trai ở sảnh lớn của Noctiflorous đã nhanh chóng lan truyền khắp thành phố A.
Ban đầu, hầu hết khách vãng lai đều bị thu hút bởi tấm bảng tên đính bảy viên pha lê trên ngực cậu.
Lâu dần, họ phát hiện ra rằng mặc dù Dư Mộc Phạm không nói ngọt hay ninh hót như những nhân viên phục vụ khác, nhưng khi ký hóa đơn, cậu sẽ nhắc nhở câu “uống rượu hại sức khỏe”, “anh uống nhiều quá rồi, có muốn uống một ly nước trái cây không”, chứ không giống như những nhân viên phục vụ khác cứ ép họ mua rượu.
Thỉnh thoảng gặp lúc Dư Mộc Phạm vui vẻ, thì thiên văn địa lý, kim cổ đông tây, tài chính chính trị, chuyện phiếm giải trí, cái gì cậu cũng có thể tán gẫu đôi chút.
Người đẹp nhỏ nhắn nói năng duyên dáng, kiến thức uyên bác, có thể gọi là một cuốn bách khoa toàn thư biết đi.