Dư Mộc Phạm lén nhìn một cái, thấy Thời Lâm Dịch không có ý chủ động hỏi.
Thôi được, núi không đến với ta thì ta đến với núi vậy.
Không thể cứ mãi "không tên không tuổi" như thế này được.
"Chào ngài Thời, tôi tên là Dư Mộc Phạm, hiện đang là sinh viên trường đại học A. Lần trước chuyện xảy ra đột ngột, cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Bu Bu." Vừa nói, Dư Mộc Phạm vừa lấy ra một chiếc hộp acrylic từ trong túi: "Đây là quà cảm ơn ạ."
Thời Lâm Dịch cúi đầu nhìn xuống, xuyên qua chiếc hộp acrylic thấy vài thanh đỡ trong suốt và hai quả cầu kim loại được vẽ hoa văn màu.
Thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy hai quả cầu đó dưới tác dụng của từ trường ở đáy hộp, mô phỏng 100% quỹ đạo quay của trái đất và mặt trăng.
Những người không có kiến thức lý thuyết cơ bản hoặc khả năng thực hành kém sẽ không thể làm ra một món quà như thế này.
Còn những người có khả năng thì lại không thèm làm những món đồ chơi nhỏ tốn thời gian và công sức như vậy.
"Tôi thấy trong sân nhà anh có đài quan sát, nên đoán chắc anh có hứng thú với lĩnh vực thiên văn, nên đã tự tay làm cái này." Dư Mộc Phạm cười tươi, giọng nói không giấu được chút kiêu ngạo nho nhỏ: "Hy vọng anh sẽ thích."
"Cảm ơn." Giọng Thời Lâm Dịch hiện lên vẻ thận trọng: "Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận."
Thẳng thắn mà nói, làm món quà này không hề dễ dàng, phải trải qua quá trình tính toán và lắp ráp tỉ mỉ.
Làm được một nửa, Dư Mộc Phạm không khỏi tự hỏi: Tên đàn ông già này xứng đáng không?
Chỉ cần hắn dám tỏ ra khinh thường một chút thôi, Dư Mộc Phạm sẽ lập tức ôm Bu Bu về căn nhà thuê chỉ có bốn bức tường của mình, quyết không chơi trò giam cầm với đồ đàn ông già không có mắt nhìn này nữa!
May mắn thay, Thời Lâm Dịch rất thích món quà này, còn khiêm tốn hỏi về công thức sử dụng cho chuyển động tự quay và chuyển động quay quanh.
Cho đến khi quản gia Lưu mang Bu Bu đến, mới cắt ngang "cuộc trao đổi học thuật" này của hai người.
Chú mèo phú quý Bu Bu đang nằm ngửa chổng vó trong chiếc xe đẩy trẻ em trị giá sáu con số, lười biếng liếʍ móng vuốt.
"Bu Bu!" Mắt Dư Mộc Phạm sáng lên: "Bé ngoan, con có nhớ ba không?"
Nghe thấy tiếng gọi, Bu Bu bật dậy khỏi xe đẩy, hào hứng lao về phía Dư Mộc Phạm…
Là về phía Thời Lâm Dịch ở đối diện mới đúng.
"Meo ~" Bu Bu nhảy vào lòng Thời Lâm Dịch, cất giọng nũng nịu làm nũng.
Dư Mộc Phạm đang dang rộng vòng tay: ???
Rốt cuộc ai mới là ba của con hả?
“Meo ~ Meo ~”
Bu Bu nhào vào lòng Thời Lâm Dịch cọ cho người hắn toàn là lông, còn dùng móng vuốt nhọn móc từng cái cúc áo trên cổ áo hắn.
Không biết là do cúc áo được khâu không chắc chắn, hay là móng vuốt của Bu Bu quá sắc, mà nó thực sự đã móc được một cái cúc ra.
“Cạch …”
Cúc áo rơi xuống đất, phát ra tiếng động nhỏ.
Thời Lâm Dịch cúi đầu nhìn xuống, cổ áo mở rộng ra, lộ ra một đoạn xương quai xanh.
Bu Bu thấy chơi vui nên liền đưa móng vuốt ra, móc cái cúc thứ hai.
"Bu Bu!" Đầu óc Dư Mộc Phạm đầy những suy nghĩ đen tối, nhìn mà thấy thót tim, vội vàng chạy tới ôm Bu Bu vào lòng mình.
Con mèo nhỏ hư hỏng này!
Cởi cúc áo thành thạo như vậy, không biết giống ai nữa!
"Sao con lại biết cởi cúc áo của người ta? Không có đạo đức của mèo gì hết!" Dư Mộc Phạm trách mắng vài câu, trong lòng thầm thấy kỳ lạ.
Bu Bu với tư cách là “mèo hung dữ” của dòng Dragon Li, đã làm mất mặt cả dòng họ Dragon Li rồi.
Từ nhỏ nó đã cùng Dư Mộc Phạm lẩn trốn khắp nơi, nên đã trở thành một con mèo nhỏ nhút nhát và sợ người lạ.
Người lạ phải ở chung từ ba đến năm ngày mới có thể lấy được lòng tin của Bu Bu.
Bu Bu được gửi nuôi ở nhà Thời Lâm Dịch, tính cả thảy cũng chưa được hai tuần.
Vậy mà nó dám nhào vào lòng Thời Lâm Dịch làm nũng?
Một ngày Thời Lâm Dịch bận trăm công nghìn việc, lấy đâu ra thời gian để vun đắp tình cảm với Bu Bu?
Dư Mộc Phạm len lén nhìn Thời Lâm Dịch, cứ như nhìn thấy trên người hắn có một vầng hào quang bạc hà mèo vậy, gọi là: Thánh thể hút mèo bẩm sinh.
"Ngại quá, để tôi đi thay đồ."
"Vâng!" Ánh mắt Dư Mộc Phạm lại sáng lên, trong giọng không giấu được sự phấn khích.
Thời Lâm Dịch: ?
Cậu đang mong đợi gì đấy?
Năm phút sau, Thời Lâm Dịch thay một bộ đồ ở nhà kiểu dáng tương tự.
Trở lại phòng khách, hắn thấy rõ ánh sáng trong mắt Dư Mộc Phạm vụt tắt.
Chậc.
Cứ tưởng hắn đột nhiên thông suốt, muốn mặc quân phục cho mình xem.
Đúng là đồ đàn ông già nhàm chán.
Thời Lâm Dịch lại lặng lẽ đặt một dấu hỏi chấm.
Rốt cuộc cậu đang mong đợi điều gì vậy?
Thời Lâm Dịch ngồi lại vị trí của mình, không hề biểu lộ cảm xúc gì khác và tiếp tục dẫn dắt câu chuyện, muốn tìm hiểu xem trong đầu Dư Mộc Phạm rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu suy nghĩ kỳ quái.
Nói chuyện một hồi, liền vô tình đề cập đến công việc của nhau.