Sau Khi Vạn Người Ghét Mặc Kệ Sự Đời Được Sủng

Chương 25

Hứa Phàm cau mày, cảm giác mất kiểm soát ngày càng trở nên mãnh liệt.

Nhưng làm sao được, Hứa Phàm phải duy trì hình tượng tốt bụng và chu đáo, không thể tra hỏi Tôn Kha gay gắt được.

Cậu ta đành phải đổi chủ đề, hỏi bóng hỏi gió.

Hứa Phàm Phàm: Đúng rồi, tớ nghe nói dạo này cậu khá thân với Dư Mộc Phạm à?

Hứa Phàm không nói thẳng là ghét Dư Mộc Phạm, chỉ thỉnh thoảng tỏ ra cậu ta bị bối rối, tủi thân và bất lực.

Những người xung quanh nếu tinh ý đều sẽ giúp cậu ta lên án Dư Mộc Phạm, cô lập, bắt nạt cậu.

Tôn Kha trả lời tin nhắn, thế mà lại thẳng thắn thừa nhận: Ừ, đúng vậy.

Tôn Kha: Thực ra Dư Mộc Phạm rất giỏi, thảo nào cậu luôn nói đỡ cho cậu ta.

“Rắc …”

Hứa Phàm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dùng sức bẻ gãy cây bút bi trong tay.

***

Lần trước được Thời Lâm Dịch cho tá túc qua đêm, hoàn toàn chỉ là ý định bất chợt.

Dư Mộc Phạm trông như kẻ lang thang đầu đường xó chợ, còn để lại cho Thời Lâm Dịch ấn tượng ban đầu là “mèo cũng tham ăn giống chủ”.

Lần này đến thăm chính thức này, Dư Mộc Phạm quyết định gột rửa “nỗi nhục” đó.

Thứ bảy, cậu tỉnh dậy trong căn phòng trọ chỉ có bốn bức tường xung quanh, thay một bộ quần áo mới chỉnh tề, sau đó đứng trước gương chải đầu, tỉ mỉ hơn cả khi đi làm thêm gấp tám trăm lần.

Trước khi ra khỏi cửa, Dư Mộc Phạm còn đặc biệt mang theo món quà tự tay chuẩn bị, để bày tỏ lòng biết ơn Thời Lâm Dịch đã chăm sóc Bu Bu.

Sau khi bắt xe đến nhà họ Thời, Dư Mộc Phạm vừa bước vào cổng liền cảm thấy mình quá yếu, yếu đến oanh tạc luôn!

Lần trước đến đây vào lúc trời tối, gió lớn trăng mờ, nên Dư Mộc Phạm không nhìn rõ lắm.

Nhưng cậu chắc chắn 100% rằng khu vườn trước đây hoàn toàn không mang phong cách tươi trẻ và tràn đầy thanh xuân như thế này!

Ban đầu trong vườn chỉ có vài cây mai, tỏa ra hương thơm thanh khiết lành lạnh.

Thế mà gần như chỉ sau một đêm, nơi mà mắt có thể nhìn thấy toàn là biển hoa nở rộ.

Ngay cả đài quan sát vốn mang phong cách công nghệ lạnh lùng cũng được quấn vài vòng bóng bay, trông như thể có thể di chuyển đến khu vui chơi trẻ em làm linh vật bất cứ lúc nào vậy.

"Cậu đến sớm thật đấy." Quản gia được đào tạo chuyên nghiệp lập tức ra đón, giơ tay ra hiệu như thể đang dâng báu vật: "Xin phép cho tôi được đưa cậu tham quan khu vườn nhé."

"Vâng." Dư Mộc Phạm đi theo sau quản gia Lưu, chiêm ngưỡng những bông hoa không nên nở rộ vào mùa đông này, rồi kinh ngạc hỏi: "Những thứ này... đều được chuẩn bị cho tôi sao?"

"Đương nhiên rồi." Quản gia Lưu trả lời: "Ngài Thời dặn chúng tôi hôm nay phải tiếp đón một vị khách quý. Tôi không rõ sở thích của cậu. Nghe ngài Thời nói cậu hiện vẫn là sinh viên nên tôi đoán cậu sẽ thích phong cảnh tươi mới và tràn đầy sức sống, vì vậy mới tự ý trang trí lại khu vườn."

"Cảm ơn, đã làm phiền quản gia Lưu rồi." So với một khu vườn ảm đạm, Dư Mộc Phạm tất nhiên thích một biển hoa tràn đầy sức sống hơn.

Chỉ là…

Thời Lâm Dịch biết cậu là sinh viên sao?

Cậu đã nói với đối phương chuyện này à?

Dư Mộc Phạm cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ đã từng đề cập đến chuyện này trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngày đó.

Nghĩ lại thì Thời Lâm Dịch là một người thông minh, gặp cậu gần trường đại học A, lại biết môi trường sống của cậu không thích hợp để nuôi mèo, suy luận một chút là có thể đoán ra được.

…Không hổ là đại thần trong giới kinh doanh, tính toán không sót thứ gì!

Tham quan xong khu vườn, quản gia Lưu dẫn Dư Mộc Phạm vào phòng, vừa hay gặp Thời Lâm Dịch đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách.

Hắn mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm, cài cúc áo đến tận cổ, toát lên vẻ cấm dục đến cực hạn, trong tay hắn là hai bộ dụng cụ pha trà.

Trước khi đến, Dư Mộc Phạm cứ nghĩ một đại thần trong giới kinh doanh có thể làm rung chuyển nền kinh tế toàn cầu như Thời Lâm Dịch, mỗi phút đều kiếm được trên dưới cả triệu, làm gì có cuối tuần hay ngày lễ chứ?

Bất ngờ được nhìn thấy dáng vẻ hắn nghỉ ngơi ở nhà, làm Dư Mộc Phạm vô thức nhìn thêm vài lần.

Ánh bình minh dịu dàng xuyên qua cửa sổ, dưới ánh sáng tự nhiên, Thời Lâm Dịch không chỉ đẹp trai mà còn cao ráo và cân đối.

Kinh nghiệm phục vụ trong quân đội lúc trước khiến dáng người của hắn trông thẳng tắp vô cùng, còn thích hợp làm người mẫu hơn cả những ma-nơ-canh trong tủ kính nữa.

Mặc đồ ở nhà đã đẹp trai như vậy, nếu mặc quân phục thì…

Dư Mộc Phạm bắt đầu tưởng tượng.

Tiếc là, trong truyện [Nuông Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê], tất cả những cảnh mặc đồ cosplay đều là mình mặc, còn Thời Lâm Dịch thì play.

Từ đầu đến cuối, cũng chưa từng thấy hắn mặc quân phục bao giờ.

Dư Mộc Phạm cảm thấy tiếc nuối một cách khó hiểu.

"Mời ngồi." Thời Lâm Dịch vẫn giữ nguyên tư thế điềm tĩnh đó, dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Dư Mộc Phạm.

"Vâng, xin lỗi đã làm phiền." Dư Mộc Phạm được quản gia mời đến nhà họ Thời, không nghĩ tới sẽ gặp Thời Lâm Dịch đang nghỉ ngơi ở nhà, càng chưa nghĩ ra nên nói gì với hắn.

Thời Lâm Dịch chủ động lên tiếng, nhẹ nhàng nói: "Không phiền."

"Hả?" Dư Mộc Phạm suýt nữa thì nghĩ Thời Lâm Dịch đang cố ý đợi mình đến.

Sao lại có thể chứ?

Hắn thậm chí còn chưa hỏi tên mình mà.