Dư Mộc Phạm tìm được lý do chính đáng cho việc đến thăm, sau đó lịch sự hỏi: Trong tuần tôi phải làm một thí nghiệm rất quan trọng, sáng thứ bảy tôi đến thăm Bu Bu, có được không ạ?
Quản gia trả lời ngay lập tức: Được chứ.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Thời.
Quản gia vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhận lấy chiếc điện thoại gần đây thường xuyên bị cậu chủ trưng dụng, lại liếc nhìn Thời Lâm Dịch bề ngoài thì chém đinh chặt sắt nhưng thực chất đang ôm một chú mèo đang ngủ say trong lòng, rất muốn nói thẳng rằng: Quý ngài cao quý ơi, sao ngài nhắn tin lại không dùng WeChat của mình chứ! Chúng tôi làm quản gia thì không cần giao tiếp xã hội sao?!
Nhưng ông ấy chỉ dám nghĩ trong lòng, dù có thêm trăm ngàn lá gan cũng không dám đắc tội Diêm Vương sống quyền thế ngập trời này.
"Quản gia Lưu." Diêm Vương sống chủ động lên tiếng.
Quản gia lập tức gạt bỏ tạp niệm, đáp lại một cách chuyên nghiệp: "Ngài Thời, ngài có gì dặn dò sao?"
"Thứ bảy có khách quý đến thăm." Thời Lâm Dịch ung dung nhìn quản gia, ánh mắt rõ ràng đang nói "ông hiểu ý tôi chứ".
Quản gia: ...?
Ngoài việc ngài thích cậu ấy ra, tôi hiểu cái gì được chứ!
...
[Hệ thống thông báo: Đối phương đã từ chối lời mời kết bạn của bạn.]
"Hả? Dư Mộc Phạm lại từ chối rồi sao? Uổng công Phàm Phàm của chúng ta viết một đoạn lời mời kết bạn dài thòng như thế."
"Phàm Phàm đừng giận, Dư Mộc Phạm đó đúng là đồ ngu, cho chút mặt mũi mà còn không biết nhận!"
"Tôi không giận đâu." Hứa Phàm cười dịu dàng, cất giọng nhẹ nhàng nói:"Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, tôi sẽ gửi lời mời lại lần nữa."
Mở lại giao diện gửi lời mời kết bạn, Hứa Phàm viết một đoạn dài và chi tiết hơn cả lần trước, giải thích lý do muốn kết bạn.
Cho đến khi vượt quá giới hạn số chữ, mới nhấn nút “Gửi lời mời”.
Lần này, Dư Mộc Phạm không từ chối.
[Hệ thống thông báo: Đối phương đã đưa bạn vào danh sách đen.]
"Shhh..."
Mấy người bạn vây quanh Hứa Phàm đồng loạt hít một hơi lạnh.
"Chặn Hứa Phàm rồi, cậu ta dám làm vậy sao?"
"Phàm Phàm, cậu có nhầm tài khoản không vậy?" Có người nghi ngờ hỏi.
Mặc dù mọi người đều ghét Dư Mộc Phạm, nhưng trong suốt nửa năm qua Dư Mộc Phạm vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng làm bất cứ điều gì trái ý mọi người.
Những người khác cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Hay là gọi Dư Mộc Phạm đến đây, hỏi trước mặt luôn đi."
"Không cần, các cậu đừng làm khó cậu ấy..." Hứa Phàm tỏ vẻ khéo léo thấu hiểu lòng người” nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi tự giải quyết được."
"Phàm Phàm, cậu thật tốt bụng."
"Tên ngu Dư Mộc Phạm đó đã từ chối cậu hai lần, cậu còn nói đỡ cho cậu ta."
Bề ngoài Hứa Phàm tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã dậy sóng.
Ngay cả những người bạn xung quanh cũng nhận ra sự thay đổi của Dư Mộc Phạm, sao mà Hứa Phàm lại không nhận ra chứ?
Vì cẩn thận nên Hứa Phàm không dám đối mặt trực tiếp với Dư Mộc Phạm, định thử thăm dò qua WeChat trước.
Nào ngờ, Dư Mộc Phạm chẳng hề cho cậu ta cơ hội.
Hứa Phàm kiếm đại một cái cớ rời khỏi đám đông, sau đó mở khung chat với Tôn Kha được cho là “gần đây rất thân thiết với Dư Mộc Phạm” ra.
Xem lại lịch sử trò chuyện, Hứa Phàm nhận ra có điều gì đó không đúng.
Lần cuối hai người nói chuyện là ba ngày trước, bàn về việc họp lớp.
Hai ngày sau đó, Tôn Kha không những không chủ động bắt chuyện, mà ngay cả lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon hàng ngày cũng không có.
... Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Là vì lần đi chung xe hôm trước sao?
Không nên như vậy.
Để không bị các bạn trong trường đại học A phát hiện ra mình làm thêm ở Noctiflorous, Hứa Phàm đã nói với bên ngoài là đi dạy kèm, mỗi lần đi làm và tan làm đều rất cẩn thận. Cậu ta từ chối dịch vụ đưa đón của khách sạn, tự đi bộ ra hai ngã tư mới bắt xe.
Không hiểu sao hôm đó, lại tình cờ gặp Tôn Kha cũng đang bắt xe ở ngã tư đó.
Tôn Kha trông có vẻ khéo léo nhưng thực ra khi rời khỏi môi trường đại học, hắn ta chỉ là một sinh viên ngây thơ, khờ khạo.
Mặc dù không rõ tại sao Tôn Kha lại xuất hiện trên con phố xa lạ lúc bốn giờ sáng.
Nhưng Hứa Phàm chắc chắn, hắn ta tuyệt đối không dám đi bar, càng không thể phát hiện ra công việc làm thêm của mình.
Nếu đã như vậy, rất có thể là do để ý thái độ của mình.
Gần đây lạnh nhạt quá, cũng nên cho hắn ta chút ngọt ngào thôi.
Hứa Phàm điều chỉnh tông giọng, gửi tin nhắn mập mờ như trước đây.
Hứa Phàm Phàm: Tôn Kha, dạo này cậu lạnh nhạt với tớ quá... Tớ đã làm gì sai sao?
Lớp trưởng Tôn Kha: Không có! Tôi rất bình thường, làm gì có lạnh nhạt với cậu chứ?
Hứa Phàm Phàm: Mấy hôm nay cậu không nhắn tin chúc ngủ ngon, tớ cứ tưởng cậu giận tớ. Lần trước đi chung xe, tớ vì quá buồn ngủ nên mới không nói chuyện, không phải cố ý phớt lờ cậu đâu, cậu đừng để bụng nhé?
Lớp trưởng Tôn Kha: Không sao! Lần đó tôi cũng rất buồn ngủ, cậu đừng để bụng.
Hứa Phàm Phàm: Vậy thì tốt rồi. Nhắc mới nhớ, tớ vẫn chưa hỏi cậu, sao hôm đó cậu lại xuất hiện ở ngoài trường lúc nửa đêm vậy? Trước đây mỗi cuối tuần, cậu chưa bao giờ ra khỏi trường vào buổi tối mà.
Hứa Phàm gửi tin nhắn xong, dòng chữ “Đối phương đang nhập” nhấp nháy suốt năm phút, Tôn Kha mới trả lời ba chữ qua loa:
Có chút việc.
Tôn Kha đang giấu giếm cậu ta điều gì đó.