Ba Dư đang chửi bới thì khựng lại, vội vàng hỏi: "Năm ngàn thành mười lăm ngàn, còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Tất nhiên là có rồi. Ba đã từng nghe nói đến cổ phiếu và tiền ảo chưa? Lúc chúng tăng giá cao nhất, mỗi năm có thể tăng gấp mấy trăm lần đấy. So sánh thì, lãi suất hàng năm hai trăm phần trăm tuyệt đối là đầu tư an toàn, chắc chắn sẽ có lãi." Dư Mộc Phạm nói đến đây, thở dài: "Tiếc là vốn của con quá ít, trong trường có một giáo sư đầu tư hẳn mấy triệu."
Ba Dư nghe xong, nghĩ thế mà lại có dự án kiếm tiền như vậy, còn do Đại học A đứng đầu, ngay cả giáo sư cũng tham gia, thế là vội vàng yêu cầu tham gia cùng.
"Không được, ba không thể đầu tư. Con đã nói đây là dự án nội bộ của Đại học A mà, chỉ có sinh viên Đại học A mới được tham gia."
"Không phải mày là sinh viên Đại học A sao!" Ba Dư nắm được cơ hội kiếm tiền, đương nhiên không thể để cậu chạy thoát, giọng nói thô lỗ bảo Dư Mộc Phạm nghĩ cách.
Dư Mộc Phạm giả vờ suy nghĩ một hồi, tỏ vẻ khó xử nói: "Vậy thế này đi, ba chuyển tiền cho con dưới hình thức tiền sinh hoạt, coi như đó là tiền không liên quan. Như vậy, con lấy tiền sinh hoạt của mình để đầu tư, cũng coi như là hợp tình hợp lý."
"Được được, quả nhiên là sinh viên đại học, đầu óc nhanh nhẹn." Ba Dư mơ mộng làm giàu, vui vẻ nói: "Tao sẽ chuyển khoản cho mày ngay... Không đúng, mày không có WeChat, không chuyển khoản được."
"Giờ có rồi, khi chuyển khoản ba nhớ ghi chú là tiền sinh hoạt." Dư Mộc Phạm cho ông ta tài khoản WeChat, sau đó cúp máy, lắc đầu mỉa mai.
Cậu dám chắc, ba Dư tuyệt đối chưa tải ứng dụng chống lừa đảo quốc gia!
Lừa đảo kiểu đa cấp đơn giản như vậy mà cũng mắc bẫy.
Điện thoại rung lên hai cái, Dư Mộc Phạm mở WeChat, phát hiện mình nhận được hai lời mời kết bạn.
Một lời mời đến từ ba Dư, sau khi chấp nhận thì ông ta liền chuyển qua năm mươi ngàn tệ.
Trong tay ông ta có nhiều tiền sẵn có như vậy, đủ để chứng minh chuyện "nhà cần tiền gấp, ép con trai đỗ đại học hàng tháng phải gửi tiền sinh hoạt" hoàn toàn là bịa đặt.
Đã không thiếu tiền, tại sao ba Dư lại đối xử tệ bạc với con trai ruột đã thi đỗ đại học A chứ?
Dư Mộc Phạm suy nghĩ theo logic của người bình thường, thật sự không hiểu nổi.
Cậu mở lời mời kết bạn còn lại, ảnh đại diện của đối phương là một chú mèo Ragdoll mắt xanh, ghi chú viết:
‘Tôi là Hứa Phàm nè ^-^"
"Hừ, giờ thì ngồi không yên rồi à?" Dư Mộc Phạm nhấn "Từ chối", lẩm bẩm: "Còn tưởng cậu cao tay lắm chứ."
Sau khi bị từ chối, Hứa Phàm gửi lời mời kết bạn thứ hai.
"Bạn học Dư, tôi biết mấy người bạn bên cạnh mình đã làm những chuyện rất quá đáng với cậu. Tôi đã nói chuyện với họ rồi, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta ^-^. Tôi là ủy viên học tập, xin cậu chấp nhận lời mời kết bạn, để tôi kéo cậu vào nhóm lớp, được không?"
Dư Mộc Phạm lướt qua lời mời kết bạn đầy mùi trà xanh này suýt chút nữa thì nôn ra.
Hóa ra tất cả những chuyện xấu xa đều do "bạn bên cạnh" làm, bản thân Hứa Phàm vẫn là đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết thiện lương.
Dù bị Dư Mộc Phạm giận cá chém thớt, vạn người mê hoàn hảo - Hứa Phàm - vẫn không chấp nhặt, còn chủ động kết bạn với cậu, thật cảm động!
Cuối cùng còn không quên tự tạo cho mình hình tượng "lấy chuyện lớp làm trọng", "chú trọng tinh thần tập thể".
Dư Mộc Phạm dám cá, khi Hứa Phàm gửi lời mời kết bạn, xung quanh chắc chắn có không ít người đang nhìn chăm chăm.
Không cần đợi đến ngày mai, chuyện Dư Mộc Phạm lập dị ác độc chắc chắn sẽ lan truyền khắp trường.
Buồn cười chết mất.
Dư Mộc Phạm đã quyết định mặc kệ tất cả, còn quan tâm đến danh tiếng sao?
Cậu lại từ chối Hứa Phàm, rồi tiện tay kéo cậu ta vào danh sách đen, vĩnh viễn không thể gửi lời mời kết bạn nữa.
Sau khi chặn, cảm giác khó chịu vẫn chưa biến mất.
Dư Mộc Phạm mở khung chat với quản gia, tìm kiếm sự an ủi từ Bu Bu.
7.9KM/s: Bu Bu ~ Ba nhớ con quá à!
Cậu cứ nghĩ rằng, câu nói như người nghiện mèo mất trí của mình, dù quản gia có thấy cũng sẽ chỉ cười trừ cho qua.
Ai ngờ vừa gửi tin nhắn xong, trạng thái khung chat chuyển thành "đối phương đang nhập".
Quản gia: Bu Bu chỉ tạm thời được gửi nuôi tại nhà họ Thời, cậu vẫn là chủ của Bu Bu, có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào mà.
7.9KM/s: Thật sao? Sẽ không làm phiền mọi người chứ?
Dù Thời Lâm Dịch bận trăm công nghìn việc thì cũng không đến mức để tâm đến chuyện nhỏ này đâu ha?!
Thế nhưng, coi biệt thự của người ta như nơi gửi mèo miễn phí đã quá đáng lắm rồi, bản thân còn mặt dày mày dạn đến làm phiền thì...
Quản gia: Không đâu, Bu Bu cần chủ.
Dư Mộc Phạm nhìn chằm chằm vào mấy chữ "Bu Bu cần chủ’, bỗng dưng lại liên tưởng đến câu "con nhỏ không thể không có mẹ".
Bu Bu vẫn còn là một đứa bé mười một tháng tuổi, sao có thể xa chủ lâu như vậy được?!