"Hả?"
"Mới năm nhất thôi mà, trường không cho thuê nhà ở ngoài."
"Mấy cậu không được, tôi thì được." Dư Mộc Phạm ngắn gọn nói với bọn họ mình đã đăng ký tham gia một dự án của viện sĩ(*), phải cùng sinh viên năm tư và nghiên cứu sinh thảo luận, vì thế sẽ chiếm dụng rất nhiều thời gian buổi tối.
(*) Viện sĩ: thành viên của viện hàn lâm
Cậu lấy lý do “buổi tối làm nghiên cứu, sẽ trễ giờ giới nghiêm” để xin giấy phép được ở ngoài trường.
Các bạn cùng phòng nghe mà há hốc mồm.
Phải biết rằng dự án do viện sĩ dẫn dắt, ngay cả sinh viên năm tư cũng khó xin được.
Dư Mộc Phạm mới năm nhất, thế mà lại xin được!
Điều Dư Mộc Phạm không nói ra là: Cậu không chỉ xin thành công, mà viện sĩ sau khi xem qua tài liệu đăng ký của cậu còn chỉ định cậu làm thành viên nòng cốt của dự án. Chịu trách nhiệm dẫn dắt một trong hai nhóm nghiên cứu, hơn nữa các thành viên trong nhóm đều là nghiên cứu sinh.
"Thưa cậu, đồ đạc đã dọn xong hết rồi ạ!"
Tất cả đồ đạc của Dư Mộc Phạm chỉ có chăn ga gối đệm và vài cuốn sách.
Hai nhân viên chuyển nhà chẳng tốn mấy sức đã cho hết đồ vào thùng.
"Được, chuyển đi thôi." Dư Mộc Phạm xoay người, không chút lưu luyến rời khỏi ký túc xá đã ở gần nửa năm.
"Này, đợi đã!"
Bạn cùng phòng vội vàng gọi cậu lại.
"Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng phòng nửa năm, lại là bạn học... Cậu cho tôi xin số điện thoại đi, để sau này còn liên lạc."
Dư Mộc Phạm quay đầu lại, như thể nghe được chuyện cười.
"Liên lạc? Mấy cậu nghĩ mình là ai?"
Nói xong cậu lại bước đi, như cố tình chọc tức bạn cùng phòng vậy, sau đó cậu lấy điện thoại ra lướt danh bạ.
Danh bạ của Dư Mộc Phạm thật sự không nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng hết.
Ít ỏi như vậy, mà lại có một người nhắn tin cho mình.
Ba: Nhà đang cần tiền gấp, tiền sinh hoạt tháng này khi nào con gửi về?
Dư Mộc Phạm: ???
Khoan đã, ý của ông “ba” này là, muốn sinh viên đang đi học gửi tiền sinh hoạt về nhà?
…Tiền thần tiền tiên ở đâu ra chứ.
...
Truyện [Nuông Chiều Bạn Trai Vạn Người Mê] hoàn toàn không đề cập đến gia đình của Dư Mộc Phạm.
Về sau cậu ta bị ghẻ lạnh và bị vứt bỏ, rồi tự sa ngã, nhưng không có bất kỳ một "người nhà" nào đứng ra bênh vực cậu ta.
Khi đọc truyện, Dư Mộc Phạm gần như mặc định "Dư Mộc Phạm" kia không ba không mẹ.
Nào ngờ, cậu ta còn có một người ba còn sống.
"Giọng điệu này, chắc chắn không phải chủ nợ chứ?"
Dư Mộc Phạm nhúc nhích ngón tay, xóa tin nhắn đòi nợ luôn.
Kết quả vừa đi xuống hai tầng cầu thang thì điện thoại bỗng rung lên, màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ "Ba".
Dư Mộc Phạm lướt hai cái, từ chối cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vẫn không dừng lại, liên tục gọi đến sáu bảy cuộc như đòi mạng.
"Chậc." Dư Mộc Phạm ngại phiền nên bấm nút nghe máy, định xem ông ta giở trò gì.
"Dư Mộc Phạm, thằng nhóc này cánh mày cứng rồi đúng không?! Tiền không gửi, điện thoại không nghe, trong mắt mày còn người ba này nữa không hả!"
Dư Mộc Phạm thành thật trả lời: "À, không."
"Mày, mày..." Đầu dây bên kia nghe thấy câu nói ngỗ nghịch như vậy, tức đến mức suýt nghẹn thở.
Dư Mộc Phạm đưa điện thoại ra xa một chút, quả nhiên trong loa vang lên một tràng tiếng chửi rủa, toàn mấy lời tục tĩu.
Đoán ông ta sắp chửi đến tắt thở, Dư Mộc Phạm mới đưa điện thoại lại gần, đổi thành giọng khổ sở giả vờ đáng thương: "Con cũng không có tiền ạ."
"Không có tiền mà mày còn nuôi mèo! Mỗi tháng mua thức ăn cho nó tốn bao nhiêu tiền? Tiết kiệm tiền đó cho em trai mày, mỗi tháng có thể mua thêm cho nó hai mươi cân sườn rồi!"
Người ba độc ác đe dọa: "Mày đừng quên, chính mày đã tự hứa lên đại học sẽ giống như ba chị gái của mày, mỗi tháng gửi về nhà hai nghìn tệ, nên tao mới đồng ý cho mày đến thành phố A. Nếu mày không gửi tiền thì mau cuốn xéo về quê, tìm nhà máy nào đó làm việc đi!"
Dư Mộc Phạm im lặng một lúc lâu.
Không phải vì tức giận, mà là bị tầm nhìn hạn hẹp của ba Dư làm cho sững sờ.
Trong mắt ông ta, sinh viên đại học A không bằng công nhân ở thành phố hạng mười tám vặn ốc vít à?
Hơn nữa ...
Ba chị gái?
Rõ ràng là ba cái bao máu đúng không?
Từ miệng ba Dư, chả nghe ra chút tình cảm nào dành cho con gái cả.
"Dư Mộc Phạm" lớn lên trong gia đình như vậy, thảo nào cậu ta trở nên tự ti và u uất.
Sau này dù bị bắt nạt và sỉ nhục thế nào cũng không dám phản kháng.
"Tiền của con đều đem đi đầu tư hết rồi, giờ trong tay không còn tiền nữa." Dư Mộc Phạm gãi gãi lỗ tai, đổi giọng nói tiếp trước khi ông ta tiếp tục phun ra mấy lời bẩn thỉu như lúc nãy: "Tuy nhiên bây giờ con đang đầu tư vào dự án nội bộ của Đại học A, lãi suất hàng năm hai trăm phần trăm. Tháng này đầu tư năm ngàn, đến năm sau sẽ nhận được mười lăm ngàn đó."