Kể từ ngày đó, Dư Mộc Phạm chỉ thỉnh thoảng về ký túc xá ngủ lúc đêm khuya, ban ngày không hề xuất hiện, cũng không nói chuyện với họ.
Hai ngày gần đây, ngay cả buổi tối cũng không thấy bóng dáng của cậu.
Mấy người bạn cùng phòng chợt giật mình, rồi chìm trong suy nghĩ.
Thực ra trong khoảng nửa năm chung sống, Dư Mộc Phạm chưa từng làm bất kỳ hành động gì đáng ghét.
Ngay cả việc nuôi mèo, cậu cũng chỉ nhốt nó trong màn, không cho nó chạy lung tung ở khu vực chung.
Lý do chính khiến mấy người bạn cùng phòng này cô lập Dư Mộc Phạm là vì họ thân thiết với Hứa Phàm, thường xuyên nhận được những giúp đỡ nho nhỏ từ Hứa Phàm.
Bạn bè xung quanh Hứa Phàm đều không ưa Dư Mộc Phạm, khiến họ cũng bị ảnh hưởng theo, thế là ngấm ngầm xa lánh Dư Mộc Phạm.
Cho đến khi dấu vết của Dư Mộc Phạm dần dần biến mất, phòng ký túc xá không có ai chủ động dọn dẹp, tóc trong nhà tắm làm tắc cống, thùng rác đầy tràn, thì họ mới dần nhận ra:
Thực ra bấy lâu nay họ vẫn luôn hưởng thụ sự chăm sóc của Dư Mộc Phạm, vậy mà lại vin vào những tội danh không có thật, bề ngoài thì cô lập nhưng thực chất là bắt nạt cậu.
Trong phòng im lặng vài phút.
Cuối cùng, trưởng phòng ký túc lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Hay là, chúng ta góp tiền thuốc cho con mèo của Dư Mộc Phạm đi?"
"Hả? Con mèo quê mùa đó nhiều nhất cũng chỉ có giá 20 tệ, chữa trị cho nó có đáng không?"
"Hơn nữa Dư Mộc Phạm không có tiền chữa, chắc nó chết từ lâu rồi. Chúng ta góp tiền mua cho cậu ta một con mèo có giống cao cấp, ôm ra ngoài cũng có mặt mũi hơn."
"Ý kiến hay!"
Ba người quyết định xong, ríu rít bàn luận nên mua mèo Anh lông ngắn hay mèo Maine Coon.
Đang nói chuyện hăng say thì cửa phòng ký túc xá bị mở ra từ bên ngoài.
Dư Mộc Phạm đã biến mất mấy ngày liên tiếp giờ đây lại xuất hiện, phía sau còn có hai người đàn ông lực lưỡng mặc áo đồng phục ghi "dọn nhà".
Dư Mộc Phạm bước vào phòng, làm như không nhìn thấy mấy bạn cùng phòng kia, rồi chỉ thẳng vào giường của mình: "Mang tất cả đồ đạc trên giường đó đi."
Hai nhân viên chuyển nhà xắn tay áo, chuẩn bị bắt tay vào việc.
Sau khi nghe yêu cầu của Dư Mộc Phạm, cả hai đều ngớ người.
"Quý khách chỉ có mỗi cái giường này thôi sao?"
"Đúng vậy." Dư Mộc Phạm gật đầu: "Tủ và thùng đồ do trường cấp đều bị người khác chiếm hết rồi."
Ba người bạn cùng phòng đang ngồi bàn luận bên chiếc bàn dài nghe vậy, mặt liền nóng bừng.
Một trong số họ còn đang ngồi chễm chệ trên ghế của Dư Mộc Phạm.
Phòng ký túc xá của họ là phòng tiêu chuẩn cho bốn người, có giường tầng, mỗi người đều có một cái bàn và một tủ quần áo.
Ba nam sinh ở cùng phòng với Dư Mộc Phạm đều là con một trong nhà, được nuông chiều từ nhỏ.
Gia đình sợ họ không quen với cuộc sống ký túc xá nên đã mang rất nhiều đồ đạc đến.
Thế nên vừa đến ký túc xá, đồ đạc không có chỗ để.
Thấy Dư Mộc Phạm chỉ có một cái túi vải rách, vì vậy họ đề nghị mượn tạm chỗ của cậu.
Lâu dần, tạm thời biến thành mãi mãi, mượn rồi không bao giờ trả lại luôn.
Dư Mộc Phạm đã chuyển tất cả đồ đạc ít ỏi trong túi vải của mình lên giường.
Từ đó, ba người bạn cùng phòng đã chiếm hết tất cả các khu vực chung trong ký túc xá, chỉ có không gian nhỏ hẹp sau khi kéo màn giường lại mới thuộc về cậu.
"Ờ... Dư Mộc Phạm." Trưởng phòng ký túc chậm rãi đứng dậy, gọi Dư Mộc Phạm với vẻ mất tự nhiên: "Nếu cậu có ý kiến gì về phòng ký túc xá của chúng ta thì cứ nói ra. Mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc giải quyết, không nhất thiết phải đổi phòng chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Hai người bạn cùng phòng còn lại liên tục gật đầu.
Theo quy định của trường, sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá.
Trong thời gian đó, nếu muốn rời đi hoặc đổi ký túc xá thì phải có lý do chính đáng.
Nếu lý do xin chuyển đi của Dư Mộc Phạm là "bị bắt nạt trong ký túc xá" thì nhà trường chắc chắn sẽ cử người điều tra. Do đó họ đừng hòng nghĩ đến chuyện được học bổng hay được xét tuyển lên cao học nữa.
Dư Mộc Phạm nhìn lướt qua khuôn mặt của bọn họ, cười nhạt: "Chắc chắn muốn tôi nói ra sao?"
"..." Trên mặt ba người bạn cùng phòng tràn đầy sự sợ hãi.
Cuối cùng, trưởng phòng ký túc vẫn cắn răng, cúi đầu xin lỗi Dư Mộc Phạm: "Xin lỗi cậu, chúng tôi thật sự đã làm không đúng. Nhưng mà cậu nghĩ xem, chúng tôi có đánh cậu bao giờ đâu?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi cũng hết tình hết nghĩa với cậu mà."
"Mọi người vừa mới bàn nhau, con mèo của cậu chết rồi, sẽ mua một con mèo khác cho cậu đấy!"
Dư Mộc Phạm nghe lời xin lỗi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
Cho đến khi có người nói "con mèo của cậu chết rồi", vẻ ác liệt trong mắt cậu mới không giấu được, lạnh lùng quát: "Im miệng."
Lần đầu tiên bạn cùng phòng thấy cậu như vậy, sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.
Dư Mộc Phạm lười dây dưa với họ, thẳng thắn nói rõ: "Tôi không đổi ký túc xá, tôi muốn chuyển ra ngoài."