"Không ai muốn chuyện này xảy ra."
Tào Trân nói với Lý Tuệ Quyên, người cũng đang đỏ hoe mắt.
"Chúng ta đều đã mất đi người quan trọng."
Bình tĩnh và lý trí đến mức không giống người nhà nạn nhân, Tào Trân thậm chí còn cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Tịch Văn đang trốn sau Lý Tuệ Quyên.
"Về thôi." Hạ Tân Xuyên nói.
Trời tối, thị trấn chìm vào yên tĩnh như thường lệ, tiếng xe máy điện chạy trở nên ồn ào, Tân Tâm tựa cằm lên vai Hạ Tân Xuyên, trong miệng lại ngậm một viên kẹo, cổ họng đau rát, cậu nuốt nước bọt khó nhọc.
Hạ Tân Xuyên không về thẳng ký túc xá mà rẽ vào hiệu thuốc trước.
Hiệu thuốc là nơi hiếm hoi trong thị trấn mở cửa 24/24, hôm nay Lý Tuệ Quyên trực đêm, Tân Tâm vào trong không thấy Hạ Tịch Văn.
Lý Tuệ Quyên ngẩng đầu nhìn thấy hai người, trên mặt thoáng hiện nụ cười, khi nhìn thấy vết thương trên cổ Tân Tâm thì đứng dậy từ phía sau quầy: "Sao vậy?"
Kết quả là dán cao, vừa giảm đau lại không lộ liễu, tiện thể thay băng gạc trên trán cho Tân Tâm.
"Đến bệnh viện khám đi." Lý Tuệ Quyên lo lắng đề nghị.
"Không sao đâu." Tân Tâm xoay xoay cổ: "Em không sao."
Lý Tuệ Quyên không hỏi vết thương từ đâu mà có, chỉ dịu dàng nói: "Qua một đêm, nếu vẫn còn đau thì nhất định phải đến bệnh viện."
"Vâng ạ." Tân Tâm đáp.
Hạ Tân Xuyên đứng bên cạnh, đợi hai người nói chuyện xong mới nói với Lý Tuệ Quyên: "Chị dâu, em với chị nói chuyện một lát đi."
Lý Tuệ Quyên sững người một chút rồi đi ra từ phía sau quầy.
Hai người đi vào phòng nhỏ phía sau nói chuyện.
Tân Tâm ngậm kẹo, nằm bò ra bàn kính xem thuốc bày bên dưới một cách chán nản.
So với khoảnh khắc suýt mất mạng vừa rồi, môi trường và thời gian hiện tại thật sự quá thoải mái, nhìn một lúc, Tân Tâm thậm chí còn thấy hơi buồn ngủ, cậu ngáp một cái, không dám ngủ thật, nơi này cách tòa nhà Tiểu Vân không xa lắm, ai biết Triệu Hồng Vĩ có tỉnh lại không, phạm vi tấn công có mở rộng không.
Gặp ma hai lần một ngày, Tân Tâm cảm thấy mình không may mắn đến mức có thể sống sót.
Vận may của cậu hình như luôn rất kém.
Mặc dù không nhớ được chút nào về ký ức của mình, nhưng một số suy nghĩ dường như đã ăn sâu vào trong đầu cậu, đó không còn là ký ức nữa mà giống như ở cấp độ linh hồn hơn.
Cậu cảm thấy những người có vận may kém như cậu.
Thông thường, đều là nhân vật chính.
Tân Tâm dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo, cảm thấy khá dễ chịu.
Nằm bò một lúc, cậu phát hiện có một đôi mắt đang nấp dưới quầy.
Là Hạ Tịch Văn.
Hạ Tịch Văn mặc váy hai dây hoa nhí màu vàng ngỗng, tóc ngắn ngang tai hơi rối, trông như vừa mới ngủ dậy, đứng dưới quầy, tay nhỏ để ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Tân Tâm.
Vừa rồi Hạ Tịch Văn còn chưa ở đây, Tân Tâm đoán cô bé chắc đang ngủ bên trong, tỉnh dậy đi tìm mẹ, cậu hơi hoảng, lấy điện thoại ra vội vàng học ngôn ngữ ký hiệu.
"Xin chào." Tân Tâm thử làm theo.
Hạ Tịch Văn phì cười, rồi làm một đoạn dài cho cậu xem.
Tân Tâm: "..."
Toang rồi.
Hạ Tịch Văn che miệng cười, mắt cong cong.
Rồi cô bé chỉ vào điện thoại của Tân Tâm.
"Em muốn chơi điện thoại?" Tân Tâm hỏi.
Hạ Tịch Văn đưa tay ra.
Tân Tâm do dự một chút rồi đưa điện thoại cho Hạ Tịch Văn.
Hạ Tịch Văn có vẻ rất biết chơi điện thoại, hai tay cầm điện thoại bấm vài cái rồi xoay màn hình.
"Anh ơi, em biết nhiều chữ lắm."
Tân Tâm: "..."
Đúng rồi, họ có thể giao tiếp bằng cách gõ chữ.
"Mẹ em đang nói chuyện với chú bên trong, em đừng sốt ruột."
"Anh ơi, anh là bạn tốt của chú ạ?"
"Cũng coi là vậy."
"Em thích chú, cũng thích anh."
Tân Tâm nhận lại điện thoại, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình và cô bé cười tươi như hoa, trong lòng không khỏi rung động.
Cậu gõ chữ.
"Anh ôm em nhé, được không?"
Cậu xoay màn hình, Hạ Tịch Văn xem xong, nhón chân, hai tay đưa ra.
Tân Tâm cúi người bế cô bé ra khỏi quầy.
Hạ Tịch Văn khá nhẹ, Tân Tâm dù yếu ớt nhưng bế cũng không tốn sức.
"Giá như em có thể nghe được thì tốt." Tân Tâm nhẹ nhàng cảm thán.
"Văn Văn."
Tân Tâm bế Hạ Tịch Văn quay đầu lại.
Lý Tuệ Quyên và Hạ Tân Xuyên cùng nhau đi tới.
Vừa nhìn thấy mẹ, Hạ Tịch Văn liền dang tay về phía Lý Tuệ Quyên.
Tân Tâm vội vàng buông tay.
Lý Tuệ Quyên đến ôm Hạ Tịch Văn, tiện tay trả điện thoại cho Tân Tâm.
"Chị dâu, Tịch Văn dậy rồi, em chơi với cô bé một lúc." Tân Tâm nói.
"Cảm ơn em." Lý Tuệ Quyên nói: "Dạo này nó không thích ngủ, cứ thích chạy ra ngoài chơi vào buổi tối."
Hạ Tịch Văn áp mặt vào cổ mẹ, trên mặt vẫn còn nụ cười, lè lưỡi với Tân Tâm.
"Chị đưa con bé vào ngủ." Lý Tuệ Quyên bế con vào trong.
Tân Tâm nhìn Hạ Tân Xuyên, ánh mắt hắn đang dán vào bóng lưng hai mẹ con: "Anh, em có thể phỏng vấn anh không?"
Hạ Tân Xuyên quay mặt lại: "Không."